“Hả?” Hạ Nhược Vũ bị dọa cho sợ, cô bất giác ngẩng đầu lên, trong đôi mắt to tròn kia dường như đang lộ ra những tia run rẩy. Cô mím môi tưởng như mình vừa nghe nhầm, buộc phải hỏi lại lần nữa: “Anh nói gì cơ?”

Ngôn Bác Văn phì cười trước sự đáng yêu của cô gái này: “Đùa cô thôi, không cần phải ngạc nhiên như vậy đâu. Nếu cô thật sự muốn báo đáp ấy, đợi tôi nghĩ ra cần gì thì sẽ nói với cô sau, hiện giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra bản thân mình cần gì cả.” Lần đầu tiên Ngôn thiếu gia lại trêu đùa một người phụ nữ, đúng là lạ lẫm chưa từng có.

Nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của Hạ Nhược Vũ, anh không thể cầm lòng được mà lên tiếng trêu chọc cô. Ngôn Bác Văn cũng không biết vì sao bản thân mình lại nói ra câu đó nữa, vào thời điểm ấy, anh hoàn toàn không biết mình đã nói cái gì. Cho đến khi nhận ra thì người phía trước đã ngơ ra đó luôn rồi. Mà càng nhìn cô gái phía trước Ngôn Bác Văn lại càng cảm thấy cô gái này đáng yêu.

Hình như anh bị thu hút mất rồi!

Hạ Nhược Vũ nhẹ nhàng gật đầu, xong, cô lại tiếp tục cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn người phía trước nữa. Trong lúc hoảng sợ nên mới có dũng khí để mà ngẩng đầu lên, bây giờ nghĩ lại thật là đáng sợ. Nhưng người này là người đàn ông mà Hạ Nhược Vũ mở miệng nói chuyện cùng nhiều nhất từ sau khi ly hôn đấy.

Anh cho cô một cảm giác tự tin hơn một chút, không còn là sự rụt rè sợ hãi giống như trước kia nữa.

Cô ngồi đợi Di Giai ăn xong cơm, nhưng hơi thở mỗi lúc một nặng nề hơn bao giờ hết. Mồ hôi càng ngày càng phủ kín khuôn mặt của người con gái. Sắc mặt Hạ Nhược Vũ trắng bệch ra, không còn một cắt máu. Đôi môi thì tím tái, hai mắt lờ đà lờ đờ, phía trước gần như là một mảnh mờ ảo. Hạ Nhược Vũ bấu chặt lấy tay mình, cố gắng làm bản thân mình tỉnh táo hơn một chút.

Ngôn Bác Văn thấy cô gái này cứ là lạ, anh mới cất tiếng hỏi: “Cô à, cô không sao chứ? Tôi thấy cô có vẻ không ổn lắm đâu? Cô cảm thấy mệt à, có cần đến bệnh viện không?” Nhìn Hạ Nhược Vũ như vậy, người đàn ông này có chút đau lòng. Ngôn Bác Văn anh lại đang đau lòng cho một người phụ nữ ư?

“Không sao, tôi không sao!” Hạ Nhược Vũ không ngừng lắc đầu: “Cảm ơn anh đã quan tâm.”

“Có thật là không sao không? Tôi thấy cô có vẻ không ổn lắm. Không khỏe thì cứ nói ra, nếu không người chịu thiệt sẽ là cô đấy.”

“Tôi thật sự không sao, anh không phải lo cho tôi!” Chắc chỉ là chạy từ xa đến đây nên có chút choáng váng thôi, nghỉ ngơi một chút là khỏe. Hạ Nhược Vũ cũng không muốn tốn tiền thuốc men, lỡ như ảnh hưởng đến Di Giai thì chết.

Ngôn Bác Văn nhướn mày, anh nhìn cô với ánh mắt đầy nghi hoặc. Rõ ràng là không ổn mà, sao lại không nói ra chứ? Cô gái này sợ anh như thế à? Biết là cô không ổn nhưng Ngôn Bác Văn cũng không vặn hỏi cô nữa, trông cô ấy như thể muốn rời khỏi đây thật nhanh vậy.

Đúng như anh suy đoán.

Hạ Nhược Vũ bồn chồn trong lòng, thỉnh thoảng cô lại quay sang thúc dục con gái mình: “Di Giai, ăn nhanh lên đi con, rồi còn về nhà nữa. Muộn rồi không về được đâu con.” Cô bé bên cạnh hơi thất vọng, nhưng nó sợ mẹ buồn nên cố gắng ăn nhanh hơn.

Cuối cùng cũng ăn xong, Hạ Nhược Vũ lịch sự chào người phía trước một câu: “Cảm ơn anh hôm nay đã đưa con cho tôi. Tôi là Hạ Nhược Vũ, nếu cần gì anh cứ gọi cho tôi, giúp được tôi sẽ giúp.” Nói xong, cô nắm tay Di Giai đứng dậy trở về nhà.

Ngôn Bác Văn trong miệng lẩm bẩm cái tên kia.

Hạ Nhược Vũ.

Cái tên thật đẹp, tên đẹp giống như người vậy.

Hạ Nhược Vũ nắm tay con gái đi được vài bước, một đợt choáng váng lại ập đến. Trước mắt cô không ngừng quay cuồng, hơi thở càng trở nên nặng nề hơn. Trong chốc lát, một màu đen đã bao phủ trước mắt cô. Người con gái ấy đã ngã xuống đất từ lúc nào không hay biết. Bên tai cô còn đang có tiếng của Di Giai khóc lóc gọi mẹ.

Khi Hạ Nhược Vũ mở mắt ra, hiện tại cô đang ở bệnh viện. Cả người đau nhức, muốn cử động cũng khó khăn. Di Giai ở bên cạnh nhìn thấy mẹ tỉnh lại, con bé vô cùng vui mừng: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi! Chú ơi, mẹ cháu tỉnh rồi!” Con bé đã quay sang gọi Ngôn Bác Văn.

Người đàn ông bước vào, thấy Hạ Nhược Vũ tỉnh lại, Ngôn Bác Văn mới thở phào một tiếng. Anh ân cần hỏi han cô: “Nhược Vũ, cô tỉnh rồi à? Thấy sao rồi, ổn hơn chưa?”

Hạ Nhược Vũ hơi giật mình khi bị người khác gọi tên mình trực tiếp như thế. Khóe môi cô hơi mấp máy, muốn mở miệng nói chuyện nhưng cổ họng thì đau rát, nói không thành tiếng. Cô muốn nói gì đó nhưng lại không thể mở miệng.

“Uống chút nước đi! Cô chắc đang khát nước nhỉ?” Ngôn Bác Văn cẩn thận đỡ cô dậy, sau đó rót cho cô một cốc nước.

Hạ Nhược Vũ hơi khó xử trước sự chăm sóc của Ngôn Bác Văn. Cô vốn muốn từ chối, nhưng người đàn ông kia không cho phép cô làm vậy. Cuối cùng, cô chỉ có thể mở miệng nhấp từng ngụm nước một.

“Tôi bị làm sao vậy? Tại sao lại ở bệnh viện?”

Chưa để cho Ngôn Bác Văn trả lời, cô bé Di Giai đã nhanh chóng lên tiếng: “Mẹ bị ngất khi đưa con về. Cũng may là có chú tốt bụng đưa mẹ vào bệnh viện đấy ạ.” Trông con bé còn vô cùng tự hào khi kể về sự giúp đỡ của Ngôn Bác Văn.

Cô hơi nhíu mày: “Cảm ơn anh, nhưng anh không cần phải đưa tôi vào bệnh viện đâu. Tiền viện phí bản thân tôi trả không nổi.” Nhà đã khó khăn, Hạ Nhược Vũ phải vất vả lắm mới tích cóp được từng đồng cho Di Giai đi học. Vào bệnh viện thế này tiêu tốn biết bao nhiêu tiền chứ. Tiền ăn còn không đủ làm gì còn mà trả viện phí chứ.

Ngôn Bác Văn nhướn mày: “Cô không phải lo về tiền viện phí. Hôm nay, tôi sẽ giúp cô trả tiền thuốc men, cô không phải tốn một đồng nào cả. Việc của cô bây giờ là phải nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Hạ Nhược Vũ này tiết kiệm đến thế là cùng.

“Ấy, anh làm thế sao được? Tôi không dám nhận sự giúp đỡ của anh đâu. Anh cứ làm như vậy tôi biết phải trả anh như thế nào?” Trên khuôn mặt trắng bệch của Hạ Nhược Vũ viết rõ hai chữ “khó xử”. Người đàn ông này giúp đỡ cô hết lần này đến lần khác, cô làm sao mà trả nổi hết đây.

“Tiền hôm nay là tôi cho cô mượn, bao giờ có thì trả tôi.” Ngôn Bác Văn lúc này mặt mày vô cùng nghiêm túc: “Với lại, cô cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình chứ. Bác sĩ nói cô làm việc ngày đêm không ngủ, lại còn không ăn không uống, cô cứ như thế làm sao mà chăm sóc cho con gái mình. Lại còn chạy bộ một quãng đường dài như thế, cô không biết quý trọng bản thân mình hả?” Giọng điệu của Ngôn Bác Văn như đang trách mắng cô nhưng người ta có thể nhận ra sự quan tâm của người đàn ông này dành cho Hạ Nhược Vũ.

Cô bất chợt cắn môi, nghẹn họng không nói được gì.

Nhưng nếu không làm vậy làm sao đủ tiền cho con cô đi học tiếp đây?

Ngôn Bác Văn đặt vào tay cô một hộp cơm răn đe cô: “Nhược Vũ, cô ăn hết hộp cơm này đi, tôi mua cho hai mẹ con cô đấy. Ăn xong tôi đưa cô về.” Bị dọa cho sợ, Hạ Nhược Vũ buộc phải ăn hết cơm mà Ngôn Bác Văn mua về.

Sau khi ăn xong, anh đưa hai mẹ con về nhà, đó là một căn nhà cũ kỹ như sắp mục nát vậy. Trước khi xuống xe, người đàn ông còn cẩn thận nhắc nhở cô: “Cô nhớ chăm sóc bản thân mình cho tốt, đừng tự làm khổ mình nữa. Tôi tên Ngôn Bác Văn, khi nào cần thiết sẽ gọi điện thoại cho cô, nhớ kỹ không được quên tên tôi.” Lời nói của Ngôn Bác Văn đầy bá đạo.

Sau khi nhìn hai mẹ con họ đi vào bên trong nhà một lúc, Ngôn Bác Văn mới lái xe rời đi.

Bình Luận (Chưa bình luận)
* Tránh spam Icon nên chỉ có thể chọn 1 Icon cho mỗi lần bình luận.
Trả lời
Like Fanpage để ủng hộ và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.