“Xin lỗi, tôi là mẹ của con bé, tôi đến đón con mình về!”

Ngôn Bác Văn nhìn người phụ nữ hốt hoảng chạy đến, trên trán cô gái này đã lấm tấm những giọt mồ hôi, lại còn không ngừng thở dốc nữa, có vẻ như là chạy đến đây rất nhanh. Anh gật đầu một cái: “Cô ngồi xuống đợi đi, con bé nó đang ăn, đợi bé ăn xong thì về.” Người đàn ông lịch sự trả lời.

Hạ Nhược Vũ ban đầu hơi lưỡng lự, nhưng nhìn con gái mình ăn ngon như thế, cô không nỡ đưa con bé đi, chỉ đành ngồi xuống bên cạnh con mình. Không những thế, chạy một quãng đường xa đến đây như thế chắc hẳn cô gái này cũng đã mệt rồi, cần nghỉ ngơi thêm một chút.

Thấy mẹ mình, đứa nhỏ kia ngay lập tức vui mừng ôm lấy mẹ. Con bé đưa ngay cho mẹ một chiếc đùi gà: “Mẹ, đùi gà mà mẹ thích ăn nhất này. Mẹ mau ăn đi, làm việc cả ngày chắc mẹ đã đói rồi nhỉ?” Nhìn mẹ mình mệt như thế, cô bé nhanh tay đưa lên sát miệng mẹ mình đùi gà mà mẹ thích ăn nhất. Nó luôn muốn mua đồ ăn ngon cho mẹ, hôm nay cuối cùng cũng đã thực hiện được ước muốn đó rồi.

Một mùi dầu mỡ xộc thẳng vào mũi của Hạ Nhược Vũ, càng làm cho bụng cô trở nên cồn cào hơn. Bây giờ hễ ngửi thấy những mùi này, cơ thể cô đều rất khó chịu, chỉ muốn ói ra ngay lập tức. Mà trước mặt cô còn một người nữa đang ngồi nên cô không dám manh động gì, chỉ ngồi im một chỗ lặng lẽ quan sát chờ đợi con gái mình ăn xong mà thôi.

Cô nhận lấy chiếc đùi gà từ tay con gái rồi cẩn thận đặt nó xuống đĩa: “Con cứ ăn đi, mẹ không đói đâu.”

Cô bé ngay lập tức phụng phịu.

Mẹ nó lại nói dối rồi.

Chắc chắn hiện giờ mẹ đang rất đói, chỉ là không nói ra mà thôi.

Ngôn Bác Văn thấy cô gái phía trước có vẻ rụt rè, cô ấy còn không dám ngẩng mặt lên nhìn anh nữa. Trước kia, hễ cô gái nào gặp anh đều nhìn anh chằm chằm, thậm chí là muốn làm quen bằng được. Nhưng cô gái phía trước có vẻ khác. Thấy anh cô cũng coi anh như một người bình thường thôi.

Thật thú vị.

“Cô cứ ăn đi, tôi thấy con bé rất lo cho cô đấy.” Ngôn Bác Văn nhìn cô gái phía trước lưỡng lự không ăn, không kiềm được mà thốt ra một câu. Gầy yếu đến thế kia mà không chịu ăn lấy sức đâu mà làm việc.

Hạ Nhược Vũ bị lời nói của Ngôn Bác Văn doạ cho giật mình, cô thót tim ngẩng đầu lên, vô tình chạm phải ánh mắt của người đàn ông đang nhìn mình, nhưng rất nhanh cô gái này đã cụp mắt xuống: “Không cần đâu, tôi không đói, cứ để cho con bé nó ăn đi.” Cô dường như rất rụt rè, thậm chí là còn có vẻ sợ hãi, đôi môi hơi tái nhợt đi.

Rất sợ khi phải đối diện trực tiếp, vì vậy, cô chỉ có thể chọn cách im lặng không nói gì cả. Từ sau khi ly hôn, Hạ Nhược Vũ rất ít khi mở miệng nói chuyện, người ta còn hiểu lầm rằng cô bị câm nữa ấy. Bởi vì cô không muốn nói chuyện, không muốn tiếp xúc với người khác. Hạ Nhược Vũ đã tự cô lập mình với thế giới ở bên ngoài rồi.

Ngôn Bác Văn âm thầm quan sát cô gái trước mặt mình, anh nhìn cô chằm chằm không rời mắt. Những giọt mồ hôi đang không ngừng nhỏ xuống trên khuôn mặt cô, cả khuôn mặt trắng bệch ra không có một chú sức sống. Cô gái này vốn dĩ rất xinh đẹp, nhưng có lẽ là do điều kiện gia đình nên mới biến thành bộ dạng như hiện giờ.

Người của Hạ Nhược Vũ gầy lắm, gầy đến mức trơ xương.

Mái tóc đen óng xõa xuống ngang vai, khuôn mặt gầy gò hốc hác, đôi môi thì thâm tím, trên khuôn mặt xinh đẹp kia không còn một chút huyết sắc nào. Chân mày của Ngôn Bác Văn khẽ cau lại, cô ấy trông rất trẻ, chỉ khoảng hai mươi hai tuổi mà thôi, vậy mà đã kết hôn sinh con rồi. Hơn nữa còn là một người mẹ đơn thân nữa. Trẻ mà đã phải chịu nhiều cực khổ như thế, Ngôn Bác Văn đột nhiên cảm thấy đau lòng cho người con gái này.

Nghĩ đến đây, Ngôn Bác Văn đột nhiên giật mình.

Anh đau lòng cho một người phụ nữ hay sao?

Không thể nào?

Trước đây Ngôn Bác Văn chưa từng cảm thấy thương xót cho bất kỳ người phụ nữ nào cả. Vậy mà cô gái trước mặt lại có thể khơi dậy lòng thương bên trong người đàn ông này.

Anh nhìn cô không chớp mắt. Ngôn Bác Văn dường như đã bị người phụ nữ này thu hút một cách triệt để. Cô không đẹp sắc sảo như những bông hoa ngoài kia, không cá tính, không quyến rũ, nhưng Ngôn Bác Văn lại có một cảm xúc rất đặc biệt với cô. Anh ngắm nhìn cô một lúc lâu, khóe môi khẽ nhếch lên.

Hạ Nhược Vũ cả quá trình cứ cúi gằm mặt xuống đất, không dám ngẩng đầu nhìn người phía trước. Có khi cô chỉ nhìn sang xem con gái mình đã ăn xong chưa mà thôi. Cảm giác có người đang nhìn chằm chằm vào mình làm Hạ Nhược Vũ hơi run sợ, cô muốn nói gì nhưng cuối cùng lại thôi.

Thấy cô gái này hai bả vai đang run rẩy như thế, Ngôn Bác Văn bật cười, anh lấy mấy tờ giấy đưa cho cô: “Cô lau mồ hôi trên mặt đi, để thế sẽ bị cảm đấy.” Hạ Nhược Vũ giật mình, cô nhận lấy mấy tờ giấy từ tay của Ngôn Bác Văn, tay thì run rẩy cố hết sức không động vào người đàn ông này, lí nhí nói: “Cảm ơn anh!”

Ngôn Bác Văn thật sự cảm thấy buồn cười, sợ anh đến như vậy à?

Anh trông đáng sợ lắm hay sao?

“Cô không cần phải sợ tôi như vậy, tôi cũng không có ăn thịt cô đâu.” Người đàn ông nửa đùa nửa thật.

Hạ Nhược Vũ bị trêu chọc, cô mím môi chẳng dám nói gì cả, vẫn chỉ cúi gằm mặt xuống phía dưới. Cô vốn muốn nói, cô rất sợ đàn ông, nhất là sau khi ly hôn với chồng, nhưng hễ cứ định nói là cổ họng như có một thứ gì đó chặn lại vậy.

Lấy hết can đảm, Hạ Nhược Vũ mới dám ngẩng đầu lên: “Cảm ơn anh vì đã giúp tôi trông con, nếu không có anh tôi sợ sẽ lạc mất con bé mất. Thật sự cảm ơn anh rất nhiều.” Ngoài hai từ “cảm ơn” ra, Hạ Nhược Vũ thật không biết phải nói điều gì nữa. Cô rất biết ơn anh vì đã đưa con gái tới cho cô, Hạ Nhược Vũ còn tưởng cô đã không được gặp lại con của mình rồi chứ.

Cô tìm Di Giai suốt cả ngày, may mắn nhận được điện thoại của người đàn ông này, nên đã chạy đến đây ngay.

Di Giai chính là tên con gái của Hạ Nhược Vũ.

Ngôn Bác Văn cười lịch sự: “Không có gì đâu. Tôi và cô bé gặp nhau cũng được coi là có duyên, tiện tay giúp đỡ thôi mà. Vả lại tôi cũng đang buồn chán không có việc gì làm, trông con bé một chút giùm cô cũng được. Với cả con gái cô cũng đáng yêu thế, tôi rất thích con bé.” Không chỉ có đứa trẻ kia, ngay cả cô cũng thu hút Ngôn Bác Văn mất rồi.

“Anh có cần giúp đỡ gì không? Nếu làm được tôi nhất định sẽ báo đáp anh. Nhờ có anh mà tôi mới tìm được con gái của mình mà.” Hạ Nhược Vũ thật lòng biết ơn người đàn ông này. Cô sống rất có nguyên tắc, có ơn là phải trả ơn. Nay còn nợ một ân huệ lớn như thế, không trả Hạ Nhược Vũ sẽ không yên tâm mà sống tiếp đâu.

Ngôn Bác Văn trầm mặc, anh chống cằm đầy suy tư, hai mắt không rời khỏi người của Hạ Nhược Vũ. Anh nên yêu cầu cô làm gì bây giờ nhỉ?

Suy nghĩ một hồi, người đàn ông lên tiếng: “Tôi đây cái gì cũng không cần, mọi thứ đều đầy đủ, không thiếu một thứ gì, ngoại trừ một người vợ. Hay là cô làm vợ tôi đi.”

Bình Luận (Chưa bình luận)
* Tránh spam Icon nên chỉ có thể chọn 1 Icon cho mỗi lần bình luận.
Trả lời
Like Fanpage để ủng hộ và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.