– 1818, không định ăn cơm sao? Cô đừng nghĩ Tổng đốc nhân nhượng với cô là cô không coi ai ra gì.

– Này, tôi để cơm ở đây đấy?

Cảnh ngục đứng ngoài song sắt, nói vọng vào.

Dương Cầm vẫn ngồi co ro trong góc phòng giam không nhúc nhích. Đợi đến khi cảnh vệ nói đến đứt hơi bỏ đi, cô mới từ từ đứng dậy, định đem khay thức ăn đổ đi.

Ai ngờ, ý định còn chưa thành, chợt một mùi hương nức mũi xộc đến.

Hai mắt của Dương Cầm sáng lên khi trông thấy đồ ăn toàn là những món cô thích.

Sườn xào chua ngọt.

Gà rim nước mắm.

Đậu sốc cay.

Trứng cút xào me.

Có cả canh và rau xào các loại.

Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, Dương Cầm vẫn không thể khước từ bởi chiếc bụng đói của mình nên cô đành ngồi xuống dùng bữa.

Dù sao cô cũng không thể đối xử với bản thân thậm tệ được.

Không ăn quả là hơi phí.

Tất cả mọi cử chỉ của cô đều được chiếc camera giấu kín trên tường ghi lại. Thấy cô ăn ngon như vậy, Tổng đốc cũng thả lỏng phần nào.

Thì ra cô lại rất dễ dỗ. Biết thế, lúc đầu hắn cho người đem mấy món cô thích đến sớm hơn.

Đỡ phải suy nghĩ đủ cách đau đầu.

Ngày hôm sau là ngày lẻ, tất cả các phạm nhân đều được triệu tập tại sân cỏ làm lao động khổ sai.

Phạm nhân nữ thì nhổ cỏ, quét dọn. Phạm nhân nam thì bê vác, số còn lại đi theo cảnh ngục làm những nhiệm vụ khác.

Một người cảnh ngục đi đến, trong tay bê một hộp thủy tinh đựng toàn giấy. Bên trong những tờ giấy kia là số hiệu của từng phạm nhân. Ngoài trời không có quạt nên phải chọn ngẫu nhiên một phạm nhân nữ đi lên đài cao, đứng bên cạnh Tổng Đốc để quạt cho hắn.

Vì tất cả phạm nhân nữ đều tình nguyện đi nên buộc cảnh ngục phải đem một hộp giấy ra bốc thăm ngẫu nhiên.

Dương Cầm nhìn đám nữ nhân vây quanh cái hộp kia, hai mắt sáng lên hồi hộp nhìn cảnh ngục bốc thăm thì thở dài.

Thật điên rồ…

Cô túm lấy tay của một nữ phạm nhân bị đám kia đẩy ra bên ngoài, hỏi.

– Công việc quạt cho Tổng đốc là công việc vinh dự lắm sao? Có tiền hả?

– Aiza, cô thì biết cái gì. Tổng đốc trong mắt tất cả các phạm nhân nữ ở đây được coi là Thiên Thần đấy. Ngài ấy quá đẹp, đẹp đến nỗi ai cũng muốn lại gần.

Vừa nói, cô gái kia vừa đan tay vào nhau tưởng tượng trong sự vui sướng.

ĐM, cái nhà tù này điên thật rồi! Cô không hiểu nổi cái suy nghĩ logic của đám người này nữa.

– Các cô hâm mộ hắn đến vậy?

– Đương nhiên, cô hãy nhìn cô gái tóc vàng kia thì hiểu. Cô ấy là thiên kim nhà họ Yến, cũng chỉ vì thích Tổng đốc nên đã đút tiền cho quan toà để vào ngục này đấy.

– “…”

Người ta muốn vào ngục, còn cô thì muốn thoát khỏi đây mà không được.

– 1818 mau lên trên đài quan sát.

Cảnh ngục vừa dứt lời, đột nhiên mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bảng số nhỏ ghim trước ngực của Dương Cầm.

Ngay cả cô gái vừa rồi còn tươi cười nói chuyện với cô bây giờ lập tức tỏ thái độ, lật mặt còn nhanh hơn lật bánh trán.

Ai nói cho cô biết cái quần què gì đang xảy ra không?

……….

Tổng đốc đang ngồi trên đài cao rợp mát xem tin tức chính trị. Bên cạnh hắn là người bạn thân tên Cao Lãng.

Một cảnh ngục đi đến thông báo.

– Tổng đốc, đã đổi tất cả giấy trong hòm bốc thăm thành số hiệu của 1818… À… Là chị dâu.

– Đi làm việc tiếp đi.

Cảnh ngục nhìn sang người đàn ông đang đứng bên cạnh Tổng đốc thì hơi rụt rè. Làm trong đơn vị bao nhiêu năm, dĩ nhiên anh ta biết người đàn ông kia là ai. Đó chính là con trai của Đổng sự trưởng Cao Lãng, cũng là bạn thân của Tổng đốc.

Đợi cảnh ngục kia rời đi, Cao Lãng mới lên tiếng tỏ ý thắc mắc với bạn thân.

– Cậu có chắc cô ta là cái đồ mập 140 kg kia không? Bao năm rồi, ai mà biết được cái đồ mập kia ăn đã đời xong ngỏm ở xó góc nào rồi.

– Cô ấy không mập.

– Vậy chẳng lẽ cậu cảm thấy con heo đó đẹp?

– Rất đẹp!

Má, đẹp cái nỗi gì!

Con nhỏ đó tận 140 kg mà bảo không mập?

Từ nhỏ đến giờ, Cao Lãng luôn bội phục người bạn thân này của anh ta, ngoại trừ gu thẩm mĩ. Gái đẹp không thích, lại đi thích cái đồ con heo kia. Đã vậy, còn vì bảo vệ cô ta mà đưa cô ta vào ngục này…

Cuộc nói chuyện của hai người chưa xong, thì đột nhiên Dương Cầm đi đến.

Cao Lãng cảm thấy bất ngờ trước sự xuất hiện của một nữ phạm nhân xinh đẹp, mảnh mai trước mặt. Đến khi anh ta nhìn vào số hiệu trước ngực của cô, thì cả người lập tức hoá đá. Chân tay bắt đầu run rẩy như không tin vào mắt mình.

– Đù má, đồ mập?

Khoé miệng của Dương Cầm hơi giật giật.

Lúc trước cô là một đứa béo, đi đâu cũng bị mọi người bàn tán, chế giễu. Từ khi ra nước ngoài, lao vào quá trình giảm cân, cô rất mẫn cảm với hai từ ” đồ mập” này.

– Tôi mập chỗ nào?

– Chính… Chính là cô….

– Xin lỗi, tôi không tiếp chuyện với người nói lắp. Còn nữa, quần anh… Chưa kéo khoá.

Bình Luận (Chưa bình luận)
* Tránh spam Icon nên chỉ có thể chọn 1 Icon cho mỗi lần bình luận.
Trả lời
Like Fanpage để ủng hộ và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.