– 1818! Đáng lẽ cô đã được thả nhưng sẽ phải ở lại nhà ngục này 1 năm vì các tội danh sau:

Thứ nhất, vượt ngục 9 lần.

Thứ hai, đánh 19 cảnh sát bị thương.

Thứ ba, mê hoặc Tổng đốc.

Người đàn ông ngồi uy nghiêm trên chiếc ghế hoàng kim, tay mân mê chiếc roi da dài phán xử.

Có thể nói, gương mặt hắn quá là yêu mị. Đường nét góc cạnh hoàn hảo không chỗ chê. Ai nhìn vào cũng không thể không phủ nhận hắn rất “đẹp”. Nhưng duy nhất cô thì không như vậy. Hắn trong mắt cô chính là một tên hỗn đảng đáng ghét nhất mà cô từng gặp.

– Tôi mê hoặc anh bao giờ?

Những tội danh khác cô thừa nhận là cô đã làm, nhưng mà cái tội mê hoặc tên khốn kia? Là do hắn tự ảo tưởng mà ra.

Chẳng là năm trước Dương Cầm vừa đi du học về, bỗng dưng lại bị cảnh sát từ đâu ập tới bắt lại. Xong đưa ra tòa xét xử phạt 1 năm tù vì tội: là tòng phạm của bọn tham ô hối lộ?

Cô thật sự bị oan…

– Ở đây tôi là người có quyền. Cô không có tiếng nói.

– Anh… không phải quan tòa, tôi không chịu. Tôi phải ra ngoài để tìm cái tên dám vu oan cho tôi.

– Tống cô ta lại nhà giam!

Lời nói của hắn hiện tại chẳng khác gì như tiếng sét đánh ngang tai Dương Cầm. Cho dù cô có hết lời minh oan, có phản kháng ra sao thì cũng vô tác dụng. Chẳng có ai nghe một người nhỏ bé như cô cả.

Vậy là cô lại bị 2 người cảnh sát lôi đi, trở lại ” căn phòng quen thuộc”.

……..

– Tổng đốc, 1818 đã bỏ trốn qua lỗ thông gió nhà vệ sinh!

Một người cảnh ngục hớt hải, chạy vào phòng thông báo.

Nghe vậy, Tổng đốc không những không vội mà còn rất bình tĩnh, say sưa ngắm nhìn tấm ảnh trên tay nói.

– Bịt tất cả lỗ thông gió lại. Để lại lỗ thông gió ở phòng tôi.

Tuy rất thắc mắc, nhưng người cảnh ngục không dám hỏi chỉ vâng lệnh. Ai bảo chức vị của anh ta không bằng Tổng đốc. Cấp trên ra chỉ thị, bản thân mình phận cấp dưới chỉ có thể nghe theo mà thôi.

Dương Cầm bò qua tất cả các lỗ thông gió, chỗ nào cũng bị chặn thì muốn chửi thề. Đời của cô chưa từng bị nhục nhã như hiện tại. Tuy trước đây cô béo, luôn bị mọi người xa lánh nhưng con đường học tập và công danh luôn thuận lợi. Nhớ năm ấy, cả trường chỉ có mỗi cô dành được học bổng du học. Ra nước ngoài rồi, cô nỗ lực giảm cân không ngừng.

Ngoại hình đẹp, thành tích xuất sắc. Còn cái gì sung sướng hơn chứ? Vậy mà, chỉ mới có đặt chân về nước đã bị tống vào tù. Vả lại, cô không hiểu bản thân đã gây ra cái tội gì, hay đã chọc vào ai mà không thể tìm luật sư biện hộ.

– Bên nào vậy trời? Lối nào cũng bị chặn…

Đang không biết làm thế nào thì bỗng dưng phía trước có ánh sáng, cô vui mừng, lao đến phía trước, ai ngờ vừa ra đến chỗ ánh sáng thì…. cả người cô ngã nhào vào bồn tắm…

Chưa kịp hiểu chuyện gì thì Dương Cầm đã bị Tổng đốc nắm chặt lấy cổ tay.

– Lần thứ 10 đào tẩu. Quyến rũ tôi lúc tôi đang tắm. Phạt 2 năm nữa.

– Khốn kiếp, anh gài tôi.

Cô suýt phụt máu mũi. Khung cảnh trước mặt thật là muốn chui mặt xuống đất.

Tổng đốc vuốt mái tóc ướt đẫm nước. Gương mặt bỗng kề sát bên tai cô, cất giọng nói hết sức ám muội.

– Nhìn thân thể của tôi mà không chịu trách nhiệm?

Trong đời Dương Cầm chưa từng bị mất hết mặt mũi như vậy. Ngay bây giờ và ngay tại cái thời khắc này cô muốn độ thổ xuống đất cho đã nhục nhã.

Kể từ ngày hôm đó, cô nhất quyết nằm trong trại giam, không thèm vác cái mặt ra ngoài nữa. Ai nói gì cũng mặc kệ, có đánh đập hay không cô không cần biết.

– Cô ấy vẫn không chịu ăn cơm sao?

Tổng đốc nhìn vào trong camera trong phòng giam của Dương Cầm quan sát, bất giác thở dài nói với người cảnh ngục đứng bên cạnh.

– Chắc anh doạ 1818 quá nên…

Người cảnh ngục còn chưa nói xong, đã bị cái nhìn đầy sát khi của hắn là cho hoảng sợ.

– Gọi là chị dâu!

Bình Luận (Chưa bình luận)
* Tránh spam Icon nên chỉ có thể chọn 1 Icon cho mỗi lần bình luận.
Trả lời
Like Fanpage để ủng hộ và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.