Buổi tối hôm đó đối với Đông Nghi như một màn đêm kéo dài vô tận trong lạnh lẽo. Phòng cô không bật đèn, chỉ có le lói một chút ánh trăng may mắn lọt vào qua khung cửa sổ.

Đông Nghi là một con người đơn giản, đồ đạc cũng chỉ là những thứ cần đó với những màu đơn sắc, trầm lạnh. Cô còn là một người rất thích vẽ, ở đây có những bức tranh của cô nữa. Có lần cô đã nói với bố mẹ chuyện mình muốn thi mỹ thuật, nhưng kết quả cũng chỉ là một trận cãi nhau nữa. Họ muốn cô học kinh tế…

Từ đó về sau Đông Nghi không nhắc lại vấn đề này một lần nào nữa.

Cô ngồi bên chiếc bàn học cạnh cửa sổ, đưa đôi mắt sưng húp của mình nhìn ra ngoài cửa sổ đen mịch mà hứng từng đợt gió thổi. Nhàn nhạt gột rửa tâm hồn mình cho khuây khoả hơn, đêm nay cô lại mất ngủ.

Đông Nghi mở điện thoại lên, lướt lướt mạng xã hội một hồi rồi lại quẹo vào kiểm tra tin nhắn nhóm của mình. Thanh Hân và Trường An vẫn cứ xôm như thế…

Tuy vậy, điểm mà cô quan tâm nhất lại chính là dòng tin nhắn từ Tôn Thành: “Anh vừa chuyển công tác đến Sài Gòn, em ở đâu?”

Sự mơ màng trong đầu óc Đông Nghi vụt tắt, cô dụi dụi mắt mình rồi nhìn lại tin nhắn kia.

Anh ấy đến rồi.

Cô vội vội vàng vàng trả lời lại: “Anh chuyển đến đây thật sao?”

“Ừm” Anh ấy trả lời ngay lập tức, còn không quên trách mắng: “Lại thức khuya sao?”

“Em ngủ không được…”

Tôn Thành ở phía bên kia nhìn thấy dòng tin nhắn đó, tâm trạng cũng lo lắng một chút. Anh là vừa tắm xong, trên đầu còn có một tấm khăn lông chưa kịp lau tóc.

“Ngủ đi, muộn rồi.”

Gửi rồi, anh đưa tay ôm lấy chú mèo xám xịt, mập mạp đặt lên đùi mình mà vuốt ve.

“Hạt Dẻ ngoan, con nói xem, cô ấy là người như thế nào?”

Meow.

Tôn Thành cười rồi xoa đầu bé mèo, sau đó lại mở điện thoại lên xem. Quả là Đông Nghi vẫn chưa trả lời anh, chắc cô ấy đi ngủ rồi.

Nhưng chỉ 5 phút sau đó, cô ấy đã nhắn lại: “Anh có ghét bị người khác lừa dối không?”

Đông Nghi đã nghĩ đến chuyện nói thật thân phận của mình, rằng cô chỉ là một cô nhóc mới học lớp 11 thôi. Trong lòng cô bỗng trở nên cuồn cuộn những con sóng âu lo, liệu rằng anh có từ chối cô không?

Hai mắt Đông Nghi dán chặt vào màn hình, cô đang chờ đợi đáp án.

“Còn tùy vào mức độ nghiêm trọng.”

Đông Nghi chau mày tự nghĩ, chuyện này liệu có nghiêm trọng không? Cô đặt điện thoại lên giường, úp mặt vào gối rồi lăn qua lăn lại, quằn quại suy nghĩ. Rồi đột nhiên cô ngồi bật dậy, soạn nhanh một tin nhắn.

“Ví dụ như em khai gian tuổi của mình?”

Lời nhắn đó của cô khiến Tôn Thành phụt ngay ngụm nước anh vừa hớp. Khiến anh ho sặc sụa, cảm giác sặc nước thật khó chịu mà.

Khai gian tuổi?

“Này không phải em là trẻ vị thành niên đấy chứ?”

Đông Nghi lại chối: “Sẽ không…”

“Vậy thì được rồi. Có chuyện gì đâu?”

Đông Nghi ngồi khoanh chân trên giường, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại. Đến cuối cùng vẫn là cô không dám nói.

Trẻ vị thành niên thì sao chứ? Mấy tháng nữa là cô cũng đủ tuổi rồi mà. Chắc là không tính như khai gian đâu nhỉ?

“Nhưng nếu em khai gian thật thì sao?”

Đông Nghi mím môi, lấy hết can đảm để gửi đoạn tin nhắn đó. Lồng ngực trái cô cứ phập phồng lo sợ, thình thịch, thình thịch. Trong màn đêm cũng chỉ còn tồn tại tiếng tim đập thổn thức.

Tôn Thành nhìn đoạn tin nhắn đó một lúc, anh vẫn chưa thể trả lời.

Quen biết nhau lâu như thế, anh vốn cũng rất muốn gặp cô nhưng ngại việc mình còn chưa có công ăn việc làm ổn định. Như thế, không tốt lắm nhỉ? Đến lúc này đây anh vẫn còn bâng khuâng, có nên gặp hay không? Nếu như cô thật sự khai gian tuổi, có khi nào chỉ là một con nhóc mới 15-16 tuổi đang vờn anh không?

Hàng tá suy nghĩ ùa về, quấn lấy Tôn Thành như những con bạch tuộc to lớn dùng xúc tua quấn lấy người rồi từ từ nuốt chửng tâm trí anh.

Cảm giác anh dành cho cô cũng không đơn thuần chỉ là một người bạn quen qua mạng. Mấy năm nay việc nhỏ, việc lớn nào cũng đều kể hết cho đối phương biết, chẳng bao lâu đã trở thành tri kỉ.

Chuyện tuổi tác, có lẽ cũng không quan trọng lắm. Dù gì anh cũng không gọi là già, hay là ông chú gì đó…

“Thì thôi.” Là hai từ ngắn gọn mà anh trả lời lại cô.

Đông Nghi lại thấy hai từ đó hàm ý một điều gì đó, hai chân mày cô lại cau chặt vào nhau.

“Anh không phải là ông chú đấy chứ?”

Hình ảnh người đàn ông lúc sáng ùa về trong đầu Đông Nghi khiến cô rùng mình.

“Sẽ không.”

Thật may, cô liền cảm thấy an tâm khi nhận được lời nói chắc chắn như thế này. Thật may, không phải là một ông chú.

Cô yên tâm mà đặt lưng xuống, thở hắc ra một hơi dài, thật nhẹ nhõm. Khuôn miệng cô nhoẻn cười, rồi lại dùng hai tay che mặt mình mà ôm mộng tưởng. Hai má cũng vì thế mà lại đỏ lên trông rất đáng yêu.

Đông Nghi trực tiếp nhìn lên trần nhà hồi lâu, cô nghĩ về cuộc sống của mình. Có lẽ, có anh là điều may mắn…

“Em muốn gặp anh.”

Bình Luận (Chưa bình luận)
* Tránh spam Icon nên chỉ có thể chọn 1 Icon cho mỗi lần bình luận.
Trả lời
Like Fanpage để ủng hộ và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.