Một thanh niên, một thiếu niên, nhan sắc đều ngời ngời và chiều cao ngang ngửa nhau đang đứng đối mặt dưới gốc cây phượng đỏ rực trong cái nắng gay gắt của buổi trưa hè, ánh mắt lại còn tương đối say đắm. Khung cảnh này đẹp chẳng khác gì một bức tranh. Nhưng có cái gì đó sai sai. Đây đâu phải là phim ngôn tình đam mỹ, tình huống này là sao đây? Quá kỳ cục rồi, quá lạ lẫm rồi, khiến cả hai trở nên ngại ngùng và bối rối.

– Anh cũng muốn hái hoa à? – Cậu thiếu niên là người lên tiếng trước, dứt khoát phá tan đi bầu không khí gượng gạo này.

– Vòng hoa đội đầu đó là em tự đan à? – Đáp trả lại cậu là một câu hỏi khác. Gương mặt sáng bừng cùng đôi mắt tỏ vẻ thích thú của anh cứ hướng thẳng vào vật trên tay cậu.

– Dạ, là do em làm. Dễ lắm! Nếu anh muốn thì em sẽ truyền bí kíp cho anh. – Cậu nhìn anh nhoẻn miệng cười thân thiện.

Nhưng anh chẳng đáp lại thiện chí của cậu, hết nhìn cậu rồi nhìn vòng hoa trên tay cậu, rồi phá lên cười nhân tiện bước đến gần hơn một tay lấy đi vòng hoa, một tay kéo cậu cùng ngồi xuống gốc cây.

– Nhìn xem chỗ này bị lỗi rồi nè, em phải siết chặt hơn nếu không đội lên sẽ bị bung ra ngay. – Anh cứ thế tỉ mỉ chỉnh lại vòng hoa giúp cậu. Còn cậu đến giờ vẫn ngạc nhiên quan sát anh không ngừng, chẳng thể lên tiếng. Ngay cả khi anh đã trả lại vòng hoa đặt vào tay cậu rồi, mà ánh mắt cậu cũng chẳng rời khỏi gương mặt anh.

– Anh cũng biết đan ạ? – Phải nhờ đến cái búng tay của anh trước mắt cậu thì mới làm cậu bừng tĩnh, rồi hỏi một câu ngớ ngẩn chưa từng thấy. Có lẽ thế mà anh chẳng vội trả lời, rời khỏi chỗ ngồi, đi quanh gốc cây một vòng để lượm nhặt những nhánh hoa phượng mới rơi rụng còn tươi.

– Đương nhiên là biết rồi. – Lúc trở về vị trí cũ, rải những nhánh hoa ra đất, bắt đầu tạo hình một sản phẩm mới thì anh mới đáp lời cậu – Đúng hơn là do bạn gái anh dạy cho, và ép anh phải đan cho cô ấy mỗi khi Hè về. Làm riết rồi anh thành thạo luôn. Cô ấy tên Hạ, và rất thích hoa phượng. – Bất giác anh khẽ cười như đang hồi tưởng lại phần ký ức tươi đẹp của mình – Ngoài vòng hoa đội đầu, vòng tay, vòng cổ ra thì cô ấy còn có thể sáng tạo ra rất nhiều kiểu dáng độc đáo được kết bằng hoa phượng nữa. Nhưng do sự hậu đậu của mình, anh chẳng tiếp thu nổi, chỉ có thể làm mấy thứ đơn giản thôi.

Kết thúc câu nói thì cũng là lúc anh vừa làm xong một chiếc vòng cổ khá đẹp mắt. Theo hướng dẫn của anh, cậu cũng bắt tay vào giúp anh cùng nhau đan một chiếc nhẫn. Đây được xem là thành tích cao nhất mà anh đạt được sau bao ngày miệt mài luyện tập dưới sự quản lý khắt khe của cô bạn gái. Còn bảo chiếc nhẫn đầu tiên anh đan tặng bị chị ấy chê lên chê xuống, nhưng vẫn xòe tay ra cho anh đeo vào.

– Em cũng tên Hạ và em cũng thích hoa phượng.

– Thật không? Trùng hợp vậy sao? À mà khoan, đừng nói nhóc cũng sinh vào mùa Hạ nha? – Nhận được cái gật đầu xác nhận từ cậu, anh nhướng mày tròn mắt nhìn cậu tỏ vẻ thích thú, rồi cười tít cả mắt – Đây gọi là nhân duyên đó! Nếu có dịp, anh nhất định sẽ giới thiệu hai người với nhau. Không chừng cô ấy còn kết nghĩa chị em với nhóc. – Quả thật càng nhìn kỹ cậu càng phát hiện ra anh rất điển trai, nhất là ở cự ly gần và góc nghiêng như thế này. Chính là vẻ đẹp mang đến sự tin tưởng, đã thế lại còn rất khéo tay nữa. Nếu còn cơ hội để trưởng thành, cậu cũng mong mình có được chút dáng dấp và khí chất gì đó giống như anh.

– Hai người đều là sinh viên Đại Học, khoa Mỹ Thuật Công Nghệ đúng không ạ? – Trong thoáng chốc lòng cậu nhen nhóm lên niềm khao khát muốn có một người anh hoặc người chị, để cùng nhau san sẻ mọi tâm tư thầm kín.

– Nghĩ sao nhóc nói anh học Mỹ Thuật với đôi tay vụng về này vậy? – Anh dở khóc dở cười vì suy đoán của cậu – Bạn gái anh thì đúng, còn anh thì khoa Công Nghệ Thông Tin. Tuy có khác chuyên ngành nhưng được cái cùng trường Đại Học Bách Khoa.

– Woa, ngôi trường đó là ước mơ của bao người đó ạ. Ngưỡng mộ thật! – Lời nói của cậu là thật tâm xuất phát từ đáy lòng, nhưng lại tựa như ai đó đang khượi cái dằm trong tim anh lên ấy, khẽ nhói đau.

– Có gì mà phải ngưỡng mộ chứ. – Cậu nhận ra không ít sự nghẹn ngào trong giọng nói của anh, và hiểu được phần nào đó lý do.

Đơn giản quá mà, trong bệnh viện này ngoài đội ngũ y bác sĩ thì chỉ xuất hiện hai dạng người thôi: thứ nhất là bệnh nhân và thứ hai là thân nhân. Trông anh khỏe mạnh hồng hào thế kia thì không thể nào là trường hợp thứ nhất được, chưa kể đến từ lúc bắt chuyện đến bây giờ người anh luôn miệng nhắc đến chính là cô bạn gái. Thế thì anh chính là trường hợp thứ hai.

– Chị ấy… vẫn ổn chứ ạ? – Cậu dè dặt thăm hỏi, với hy vọng giúp anh trút bỏ đi nỗi lòng của mình. Nhưng ngay sau đó, cả không gian lại bị bao trùm bởi sự im lặng đến ngột ngạt. Anh dừng mọi động tác, và ngẩn người mất một lúc khá lâu.

– Ổn, vẫn ổn, nằm trên giường và vẫn thở đều đều. – Ngược với tiếng cười khẩy đầy mỉa mai, cậu bắt gặp đôi mắt đang dần đỏ hoe đi của anh – Chỉ là cô ấy làm biếng không chịu mở mắt, và không chịu cử động lấy một lần. Đã bốn năm rồi đó! Anh thật sự không hiểu nổi cô ấy là đang nghĩ cái gì, sao cứ mãi như thế chứ?

– Anh đừng trách chị ấy! Chị ấy là đang hết mình tranh đấu đó ạ! Chắc chắn là không muốn rời đi, nên mới duy trì tận bốn năm. – Chợt thấy khó diễn tả được mớ hỗn độn trong lòng mình khi vừa mới biết thêm một người nữa tương tự như cậu, nên cậu lẩn tránh đối mặt anh, phóng tầm mắt ra xa, hướng lên bầu trời trong xanh ở phía trước mà gắng nở một nụ cười tỏa nắng, nhằm xua tan đi ấm ức trong anh – Quá trình đó thật sự khó khăn và vất vả lắm, luôn trong trạng thái phải giằng co với chính mình. Nhưng kết quả cuối cùng thế nào thì lại chẳng thể tự mình quyết định, và cũng không ai có thể lường trước được. Chị ấy rất cần anh tiếp thêm sức mạnh!

Anh lẳng lặng quan sát cậu, ngạc nhiên đến mức nhíu mày tự hỏi làm sao ở tuổi của cậu lại có suy nghĩ và sự đồng cảm này. Lẽ nào… Tuy cậu không mặc đồ bệnh nhân, nhưng nhìn thân thể gầy gò thiếu sức sống, sắc diện trông rất khó coi dù chẳng làm mờ đi được ngũ quan hơn người của cậu, anh cũng phần nào nhận ra cậu chắc chẳng khác gì bạn gái anh, đang phải chống chọi với một căn bệnh nào đó.

Chỉ có điều cậu còn quá trẻ, còn nhỏ hơn cả anh tận mấy tuổi ấy vậy mà lại có một tinh thần to lớn. Nụ cười trên môi luôn rạng rỡ, chẳng tỏ ra chút sợ hãi nào, dù anh biết là cậu đang gắng gượng để thể hiện điều đó. Nhưng như vậy cũng là quá dũng cảm rồi. Anh không muốn vạch trần sự nỗ lực của cậu nên ôn tồn đáp lại:

– Nhóc biết không, cô ấy từng nói sở dĩ thích hoa phượng là vì nhìn màu đỏ của hoa phượng khiến người ta có thêm động lực và sự kiêu hãnh. Thế nên, không ngày nào là anh không đem hoa phượng vào cho cô ấy, với mong mỏi cô ấy lấy lại được bản lĩnh và phong độ của chính mình, đánh bại chiếc giường bệnh đó rồi cùng anh ra khỏi chốn này trở lại sống những tháng ngày như xưa. – Cậu bật cười vì sự hóm hỉnh không kém gì mình của anh – Nhóc cũng nên như vậy. Nhất định phải cố lên!

Hơi sững người khi cậu cảm nhận được bàn tay anh vỗ nhè nhẹ lên đầu mình động viên, như đã phát hiện ra điều mà cậu luôn che giấu. Dù cách qua lớp vải của chiếc nón lưỡi trai, nhưng vẫn khiến cậu không khỏi xúc động vì sự ấm áp dịu dàng từ anh truyền sang.

– Em… có thể gọi anh hai tiếng… “Anh trai” được không? Là… như anh trai ruột ấy? – Cậu bấm bụng, đường đột nói lên nguyện vọng của mình trước người lạ mới quen cách đây chưa được một tiếng, rồi chờ đợi câu trả lời của anh trong sự thấp thỏm.

– Hahaha. – Anh phá lên cười đầy phóng khoáng, điên cuồng xoa xoa đầu cậu, xém chút rớt luôn cái nón nếu cậu không nhanh tay giữ lại kịp – Đừng nói là hai tiếng mà nhóc muốn gọi bao nhiêu tiếng cũng được, em trai nhỏ à!

Làm sao mà anh không đồng ý cơ chứ, khi cuộc sống con một của anh nhàm chán biết là bao nhiêu. Dù được hưởng trọn tình yêu thương của ba mẹ nhưng anh vẫn luôn thấy cô đơn vô cùng. Từ bé anh đã thầm mong có một đứa em: nếu là con gái thì sẽ tha hồ mà cưng chiều; nếu là con trai thì sẽ thoải sức dạy bảo mọi điều mà anh biết cho nó. Hoặc giả có phải cùng mấy đứa em đánh nhau vật lộn cả ngày, cãi cọ rồi làm lành như ăn cơm bữa đi nữa thì anh cũng cam lòng chấp nhận tuyệt đối không than thở, miễn sao đến cuối cùng vẫn ở bên cạnh nhau là được rồi. Vì với anh, những điều nhỏ nhoi đó mới chính là thi vị của cuộc sống.

– Năm sau có phải em sẽ thi Đại Học không? Thích học ngành nào nè? – Nếu người bình thường nghe thấy câu hỏi này, chắc chỉ nghĩ đơn thuần đây là sự hỏi han theo lẽ tự nhiên. Nhưng với mức độ nhạy cảm ở tần số cao của những người như cậu thì cậu hiểu được, anh là đang tự đặt ra mục tiêu cho cậu, buộc cậu phải mau chóng khỏe lại.

– Em vốn đam mê các môn tự nhiên, cũng thích học Công Nghệ Thông Tin nữa, vì trông rất ngầu. Nếu vào được trường Bách Khoa như anh thì còn gì bằng. – Đang hào hứng bày tỏ đột nhiên giọng cậu xìu xuống, ngập ngừng – Nhưng mà, chẳng biết có được không…

– Đương nhiên là được! Đến lúc đó anh sẽ truyền lại hết cho em mọi sở trường và sở đoản của anh. Không khó lắm đâu! – Anh choàng tay ôm lấy vai cậu, ghì cậu về phía mình siết nhẹ – Có anh trai ở đây rồi, em không cần phải lo gì hết!

Rõ ràng là anh hiểu năm từ “chẳng biết có được không” đó của cậu muốn ám chỉ điều gì, nhưng anh lại cố tình bẻ nó theo một hướng hiểu khác. Không cho phép cậu nghĩ đến những điều không may. Cứ thế hai anh em mỗi người một câu, cười cười nói nói tán gẫu suốt một buổi.

– Anh không mang theo tặng chị ấy sao? – Tại thời điểm anh nói lời tạm biệt cậu để rời khỏi đó vì đã đến giờ thăm bệnh rồi, cậu vội vàng nhặt lên những “thành quả” mà hai anh em ra sức làm từ nãy giờ đưa cho anh, nhưng anh xua tay từ chối.

– Không, để lại cho em hết. Dù sao cũng có công sức của em trong đó, chi bằng làm quà cho bạn gái của em sẽ thích hợp hơn đó! – Anh phì cười, nháy mắt tinh nghịch với cậu.

– Dạ? Sao… sao anh biết? À… mà… tụi em chỉ là bạn thôi. Chưa… chưa có gì cả! – Như người bị bắt quả tang, cậu cứ lúng ta lúng túng, ấp a ấp úng. Đôi tai cậu đỏ lự chẳng thua gì hoa phượng, chói lóa cả mắt anh.

– Thế mới làm anh trai của em được chứ. Đã biết số điện thoại của nhau rồi, cần tâm sự gì thì cứ thoải mái mà nhắn cho anh nha! Kinh nghiệm yêu đương, anh đây có thừa đấy nhóc. – Nói rồi anh quay mặt thong thả bước đi, vẫn không quên để lại cho cậu một lời chọc ghẹo. Còn trong lòng thì vô cùng hân hoan vì vừa có được một cậu em trai không tệ chút nào, hợp nhãn lại hợp tính. Chắc chắn sẽ còn tương ngộ!

Nhưng anh đã quên mất rằng dòng đời vốn thiên biến vạn hóa, liệu chúng ta có được bao nhiêu lần gặp gỡ? Hay lần đầu tiên cũng chính là lần cuối cùng?

Bình Luận (Chưa bình luận)
* Tránh spam Icon nên chỉ có thể chọn 1 Icon cho mỗi lần bình luận.
Trả lời
Like Fanpage để ủng hộ và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.