“Đừng động, đang bị thương đó.”

Giọng nói nghiêm nghị vang lên bên tai, đối với Lục Bắc vô cùng quen thuộc. Cũng bởi một trận đánh kia của Bạch Vĩ Nghê mà hắn dường như đã tỉnh táo hoàn toàn, chớp chớp hai mắt, Lục Bắc cố gắng thích ứng ánh sáng yếu ớt trong căn phòng này. Bạch Vĩ Nghê thấy vậy liền bước đến mở đèn phòng bệnh lên, lập tức cả căn phòng sáng rực lên, Lục Bắc có chút không quen liền nhíu chặt mày lại, ngay sau đó lập tức mở ra.

Hắn cuối cùng cũng thích ứng được ánh sáng này, lại nhìn xung quanh căn phòng một chút như muốn biết rốt cuộc mình đang ở đâu sau đó lại đến người còn lại trong căn phòng, ánh mắt của Lục Bắc có chút mơ hồ khi chưa thấy rõ đối phương, nhưng sau khi đã nhìn rõ rồi liền không kiềm chế được mà kinh ngạc ra mặt, trừng to hai mắt nhìn người kia, Lục Bắc nghi hoặc hỏi:

“Nghê… Nghê Nghê?”

“Bạch Vĩ Nghê?”

Bạch Vĩ Nghê đứng chôn chân ở đó, khi nghe Lục Bắc mơ hồ kêu lên một tiếng Nghê Nghê, kí ức của hai người đột nhiên ùa về khiến Bạch Vĩ Nghê cảm thấy có chút bồi hồi, nhưng đang ở trước mặt của Lục Bắc, Bạch Vĩ Nghê cũng không muốn lộ ra quá nhiều cảm xúc cho hắn thấy, cô nhếch môi lên chầm chậm tiến lại bên cạnh giường của Lục Bắc, sau đó đáp:

“Lục Bắc, lâu rồi không gặp.”

Vẫn là khuôn mặt ấy nhưng lại nhiều hơn trước đó chính là sự chững chạc, giọng nói mềm mại đáng yêu lúc trước nay lại trở nên vô cùng lạnh nhạt, vẫn là ánh mắt ấy… chỉ là không còn chứa đựng tình cảm dành cho Lục Bắc như trước nữa.

Chẳng hiểu sao, hắn lại đau… ngực trái đau đến mức khiến hắn đổ mồ hôi lạnh. Nghê Nghê của hắn, Nghê Nghê mà hắn yêu đến không thể dứt ra được, giờ đây hình như đã không còn chút tình cảm với hắn nữa rồi, hai người bọn họ… đã trở thành hai người xa lạ.

Lục Bắc kéo ra một nụ cười vô cùng khó coi, hắn nhìn Bạch Vĩ Nghê sau đó lại nhìn đến cánh tay đang cắm kim truyền nước của mình, giọng nói khàn khàn như đang đè nén điều gì đó vang lên:

“Đã lâu không gặp, Nghê Nghê.”

Nhưng lại bởi chính cái nụ cười ấy của Lục Bắc khiến cho Bạch Vĩ Nghê hiểu lầm rằng sự xuất hiện của cô đang khiến tâm trạng của hắn không vui, bất giác nhíu chặt mày lại, Bạch Vĩ Nghê bước ngại ngùng nói:

“Thật xin lỗi… là do tôi không biết, cứ nghĩ anh là biến thái cho nên mới ra tay nặng như vậy. Tiền viện phí tôi sẽ chịu hoàn toàn, cả thời gian anh nằm viện tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm.”

“Còn nếu anh muốn…”

“Được rồi, không sao.” Lục Bắc đột ngột lên tiếng cắt đứt lời nói của Bạch Vĩ Nghê.

Che đi sự đau lòng nhen nhóm lên trong ánh mắt của mình, Lục Bắc cười trừ thật muốn nói rằng hắn không cần gì cả, nhưng nghĩ lại… trong lòng hắn lại vô cùng muốn được ở cạnh Bạch Vĩ Nghê, vì vậy liền nói:

“Vậy mấy ngày này làm phiền em chăm sóc tôi.”

Bạch Vĩ Nghê thoáng sửng sốt, ngay sau đó lập tức gật đầu cười, nhìn Lục Bắc cuối cùng đã tỉnh lại, ban nãy còn uống rượu chắc hẳn bây giờ bụng dạ khó chịu lắm, suy nghĩ một lúc cô liền hỏi:

“Anh đói bụng không? Tôi đi mua gì cho anh ăn nhé?”

Bạch Vĩ Nghê vừa dứt lời, Lục Bắc liền nhướng mày lên nhìn ra bên ngoài. Bầu trời bên ngoài bây giờ là một mảng đen kịt, hoàn toàn không có chút an toàn nào, lại nhìn đến Bạch Vĩ Nghê, Lục Bắc lắc đầu nói:

“Không cần, tôi không đói.”

Dường như đoán ra được suy nghĩ của Lục Bắc, Bạch Vĩ Nghê cười khẽ một tiếng, sau đó nói:

“Tôi đi một lát sẽ về, canteen bệnh viện mở 24/24 nên không cần lo.”

Nói rồi liền bước đến cầm theo túi xách chuẩn bị rời đi, ánh mắt nóng bỏng mang theo chút lo lắng của Lục Bắc nhìn về phía Bạch Vĩ Nghê, bốn mắt giao nhau, trong khoảnh khắc ấy không hiểu sao trong lòng của hai người lại sinh ra một chút cảm giác vô cùng kì lạ ngay lập tức liền quay mặt rời đi tránh né ánh mắt của đối phương.

Lục Bắc ho khan một tiếng, sau đó nói:

“Đi cẩn thận, không có cũng không sao. Tôi không đói.”

“Yên tâm.” Bạch Vĩ Nghê cười đáp, ngay sau đó liền quay người mở cửa đi ra.

Hành lang vắng tanh, Bạch Vĩ Nghê lại mang theo biểu cảm vô cùng bình tĩnh, chỉ có điều hai lỗ tai cô lại vô thức đỏ lên, có trời mới biết được cái lúc Lục Bắc nhìn thẳng vào mắt cô, trái tim của Bạch Vĩ Nghê lúc đó như muốn nổ tung vậy, thật sự thiếu chút nữa Bạch Vĩ Nghê đã không nhịn được mà muốn làm gì đó với Lục Bắc.

“Khụ…”

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng ho khan của ai đó, Bạch Vĩ Nghê quay đầu lại nhìn xem rốt cuộc là ai. Chẳng biết từ bao giờ Cố Nam Khinh đã xuất hiện ở sau lưng của Bạch Vĩ Nghê, hứng đó đó cong môi cười sau khi thấy Bạch Vĩ Nghê quay lại liền gãi đầu cười xấu hổ nói:

“Ngại quá, tớ sợ nhầm người không.”

“Cậu đi đâu vậy?”

Hóa ra là Cố Nam Khinh, Bạch Vĩ Nghê giương mắt nhìn chàng trai tuấn tú trước mặt mình, cảm giác hắn dường như đã trưởng thành hơn so với lúc trước rất nhiều. Chỉ có điều là cái bộ dạng cà lơ phất phơ kia vẫn cứ như cũ, Bạch Vĩ Nghê cười một tiếng, sau đó đáp:

“Tớ đi mua gì đó cho Lục Bắc ăn.”

“Giờ này còn ai bán sao?” Cố Nam Khinh nhướng mày hỏi.

Bạch Vĩ Nghê cười cười, gật đầu nói: “Ừm, canteen bệnh viện mở 24/24.”

“Một mình cậu đi được không? Hay để tớ đi cho, cậu vào với Lục Bắc đi.”

Nghe Cố Nam Khinh nói thế, Bạch Vĩ Nghê chỉ cười trừ, sau đó lắc đầu đáp:

“Không sao, tớ đi được rồi. Thư giãn gân cốt luôn… cậu vào với Lục Bắc đi, biết đâu sẽ có việc cho cậu đó.”

Cố Nam Khinh thoáng ngẩn người trước nụ cười hết sức nhạt nhẽo của Bạch Vĩ Nghê, hắn gật đầu nhìn Bạch Vĩ Nghê bước vào thang máy sau đó biến mất tâm trạng đột nhiên có chút kỳ lạ.

Bạch Vĩ Nghê không còn là cô gái dịu dàng mềm mại như trước rồi, cô bây giờ… vô cùng quyến rũ, vô cùng xinh đẹp và tài năng, thậm chí còn rất mạnh mẽ.

Không phải Cố Nam Khinh chưa bao giờ nhìn thấy Bạch Vĩ Nghê kể từ khi tốt nghiệp, hắn vẫn thường xuyên thấy Bạch Vĩ Nghê xuất hiện trên truyền hình và những lần họp báo ra mắt phim mới. Cô bây giờ đã là một biên kịch nổi tiếng cả nước rồi, địa vị trong giới cũng có thể nói là vô cùng cao…

Chậc một tiếng, Cố Nam Khinh cuối cùng cũng xoay người đi đến phòng bệnh trước đó mà Bạch Vĩ Nghê đã báo cho mình, nhưng trong đầu hắn bóng dáng của người con gái mang theo sự lạnh nhạt cùng xa cách vẫn còn vươn lại trong trí óc hắn.

Bất giác thở dài một hơi, Cố Nam Khinh đột nhiên cảm thấy buồn thay cho hai người này. Đáng ra đã có thể đơm hoa kết trái, có khi nếu không có chuyện kia thì bây giờ giờ Lục Bắc và Bạch Vĩ Nghê đã có con rồi cũng nên. Càng nghĩ càng thấy tiếc cho mối lương duyên của hai người, Cố Nam Khinh lắc đầu thở dài, tay cầm nắm cửa vặn một cái sau đó đi vào trong.

Bên trong căn phòng, Lục Bắc đang nằm im trên giường, hai mắt nhắm chặt lại với nhau, sắc mặt có chút tệ nhưng vẫn còn sống chưa chết được. Lại nói, cái bộ dạng của cậu ta bây giờ trông thật đáng thương, bình thường cao cao tại thượng, cả người như toát ra hơi thở bá vương, nay lại biến thành một “thương binh” nằm yên trên giường, mà kết quả này lại được “mối tình đầu” ban tặng.

Chắc cậu ta cay cú và mất mặt lắm.

Người trên giường đột nhiên mở mắt ra, Lục Bắc nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa bằng ánh mắt chán ghét, hắn lạnh lùng nói:

“Cậu đến đây làm gì?”

“Tôi đến để…” Cố Nam Khinh vừa đóng cửa lại vừa nói.

Chỉ là Cố Nam Khinh còn chưa nói xong thì Lục Bắc đã lên tiếng cắt ngang lời nói của hắn, thậm chí giọng điệu trong lời nói của Lục Bắc còn chưa đựng sự chán ghét, bực bội:

“Cậu về đi, về nhanh một chút!”

Bình Luận (Chưa bình luận)
* Tránh spam Icon nên chỉ có thể chọn 1 Icon cho mỗi lần bình luận.
Trả lời
Like Fanpage để ủng hộ và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.