“Lục Bắc… rất vui vì được gặp lại anh.”

Lục Bắc nằm trên giường hoàn toàn không động đậy, Bạch Vĩ Nghê lúc này mới thu tay lại, cảm xúc vừa nãy xuất hiện trong mắt cô hoàn toàn biến mất không thấy dấu vết. Cô nhìn chiếc điện thoại đặt bên cạnh bàn của Lục Bắc cánh tay vươn ra cầm điện thoại của Lục Bắc lên.

Bây giờ dù sao cô và Lục Bắc cũng chẳng thân quen gì nữa, hai người chẳng khác nào người dưng nước lã cả, lại nói đến việc hắn bị cô đánh cho thành ra như vậy, nếu không báo cho người nhà hay bạn bè của hắn một tiếng thì cũng khó xử.

Nhưng mà điện thoại Lục Bắc chỉ cài đặt mỗi mở khóa bằng mật khẩu, vân tay, nhận diện khuôn mặt đều không được, Bạch Vĩ Nghê lại chẳng biết mật khẩu của máy Lục Bắc là gì. Bất giác thở dài một hơi, Bạch Vĩ Nghê đặt điện thoại của Lục Bắc về vị trí cũ, sau đó lại từ trong túi xách tìm kiếm điện thoại của mình.

Dù sao cô cũng có kết bạn với bạn bè của Lục Bắc mà, cũng là bạn bè chơi chung, chỉ là cho đến bây giờ ít liên lạc như trước mà thôi. Dừng lại một số điện thoại đã lâu rồi Bạch Vĩ Nghê chưa hề liên lạc, cô thở hắt ra một hơi cuối cùng cũng gọi đi.

Cố Nam Khinh đang nằm trên giường ngủ, đột nhiên bị chuông điện thoại làm cho giật mình tỉnh giấc, hắn nhíu mày bực bội mắng thầm một tiếng, chỉ vừa chợp mắt chưa được bao lâu thì đã bị làm phiền rồi.

Nhìn cái tên vừa lạ vừa quen hiển thị trên màn hình điện thoại. Cố Nam Khinh có hơi kinh ngạc, dường như sợ rằng bản thân sẽ nhìn nhầm liền đưa tay lên dụi mắt mấy cái, phát hiện cái tên hiển thị trên màn hình hoàn toàn không thay đổi liền mím chặt môi.

Bạch Vĩ Nghê, là Bạch Vĩ Nghê đó…

Ái chà chà, đêm hôm gọi cho hắn làm gì vậy?

Không thể để đối phương chờ lâu, Cố Nam Khinh liền nhấn vào nút màu xanh trên màn hình để trả lời. Cuộc gọi được kết nối, bên tai truyền đến giọng nói có chút xa lạ, dường như không còn là cô gái mềm mại đáng yêu mà hắn từng quen biết nữa, trong cái giọng nói kia hoàn toàn lạnh lùng, lại vô cùng trưởng thành.

Bạch Vĩ Nghê hai chân mỏi nhừ, cô ngồi xuống chiếc ghế đơn gần đó, sau khi cuộc điện thoại được kết nối liền nói:

“Nam Khinh, tớ làm phiền giấc ngủ của cậu rồi sao?”

Trong giọng nói mang theo chút ý cười cùng sự áy náy, nhưng chung quy vẫn vô cùng lạnh nhạt, hững hờ.

Cố Nam Khinh hoàn toàn tỉnh táo, không còn cảm thấy buồn ngủ một chút nào cả, Cố Nam Khinh hắng giọng một tiếng, sau đó đáp:

“À không… không có, tớ chỉ vừa lên giường thôi.”

“Cậu tìm tớ trễ như vậy có chuyện gì không?”

Nhắc đến chuyện này, Bạch Vĩ Nghê lại nhìn đến người đang nằm trên giường bệnh, bầu trời bên ngoài đã tối đen, trong căn phòng bệnh sặc mùi thuốc khử trùng chỉ có hai người bọn họ, khoé môi của Bạch Vĩ Nghê mấp máy, nói:

“Thật ra thì… Lục Bắc đang ở bệnh viện.”

Cố Nam Khinh từ trên giường đứng bật lên, hai mắt mở to kinh ngạc đến mức há hốc miệng, hắn lắp ba lắp bắp hỏi lại:

“Lục… Lục Bắc ở bệnh viện? Ý cậu nói là Lục Bắc… ở bệnh viện sao?”

Bạch Vĩ Nghê cũng biết vì sao Cố Nam Khinh lại kinh ngạc như vậy, khoé môi của cô hơi nhếch lên kéo ra một nụ cười nặng nề, sau đó nói:

“Thật ra thì… do tớ đánh anh ấy.”

“Chỉ là có chút hiểu lầm mà thôi, tớ tưởng… tưởng Lục Bắc là biến thái.”

Khoé môi của Cố Nam Khinh không ngừng co rút, cậu nuốt một ngụm nước bọt, sau đó vội vàng đi đến tủ áo quần lấy áo khoác, vừa đi vừa nói:

“Được rồi được rồi, cậu gửi địa chỉ bệnh viện qua cho tớ đi, tớ đến liền.”

Bạch Vĩ Nghê híp đôi mắt lại, lộ ra ý cười, cô khẽ nói:

“Nam Khinh, cảm ơn cậu.”

Cố Nam Khinh sau khi nghe thấy câu này liền dừng bước, sau đó bật cười thành tiếng, hắn nói:

“Cảm ơn cái gì, đều là bạn bè mà. Vậy nhé, cậu gửi địa chỉ, tớ lập tức đến với hai người.”

Bạch Vĩ Nghê nói “Được” sau đó liền ngắt máy, cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại sau đó lại nhìn người đang nằm trên giường. Lục Bắc lúc này đã được thay ra bộ đồ bệnh nhân, khuôn mặt nom có chút xanh xao, Bạch Vĩ Nghê nhìn đôi môi khô khốc của hắn, rồi lại nhìn mấy chai nước lọc trên bàn. May thay cô đã chọn cho Lục Bắc một phòng VIP đầy đủ tiện nghi để điều trị, cho nên trong phòng đã có sẵn không ít đồ.

Đặt túi xách sang một bên, Bạch Vĩ Nghê từ trên ghế đứng lên đi tìm một chiếc khăn lông sau đó lại bê theo một chậu nước ấm đi ra lau mặt cho Lục Bắc. Khuôn mặt anh tuấn mà cô luôn nhớ đến hôm nay đột nhiên lại xuất hiện trước mắt mình, còn có thể đưa tay chạm vào.

Cảm xúc của cô dành cho Lục Bắc vẫn cứ như vậy, chỉ là… lẫn vào bên trong nó còn có sự đau lòng và cả nước mắt. Bất giác bật cười thành tiếng, âm thanh khàn khàn vô cùng đau lòng của Bạch Vĩ Nghê vang lên phá tan không khí im lặng trong phòng bệnh.

Cô quên mất, hai người bây giờ… chỉ còn lại quá khứ làm kỉ niệm. Hoàn toàn không có khả năng có thể trở lại như cũ nữa, thứ tình cảm non nớt ấy đã kết thúc từ mấy năm trước rồi.

Bạch Vĩ Nghê lau mặt cho Lục Bắc xong liền mang theo chậu nước đã nguội lạnh đi vào phòng tắm, cô nhìn khuôn mặt của mình đang phản chiếu trong gương kéo ra một nụ cười nhạt nhẽo.

Mở vòi nước trước mặt ra hai bàn tay chụm lại hứng từng dòng nước mát lạnh kia, Bạch Vĩ Nghê cúi người xuống đem nước mình hứng được hất lên mặt, cảm giác mát lạnh ấy khiến cho cô tỉnh táo lên không ít, thở hắt ra một hơi mang theo khuôn mặt ướt nhẹp của mình ra ngoài, Bạch Vĩ Nghê ở trong túi xách tìm một sợi chun buộc tóc buộc mái tóc dài của mình lên, trông cô bây giờ vô cùng khỏe khoắn.

Chuông điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, là âm thanh quen thuộc từ chiếc điện thoại của Bạch Vĩ Nghê, cô tiến đến cầm điện thoại lên nhìn xem rốt cuộc là ai đang gọi cho mình. Hoá ra là Cao Bách Vực, chắn hẳn hắn đang lo lắng cho cô lắm.

Bạch Vĩ Nghê kéo khoé môi lên, nhấn nút nghe, cuộc điện thoại vừa được kết nối, Bạch Vĩ Nghê liền nói:

“Alo… em nghe đây.”

Cao Bách Vực vừa đi vừa nghe điện thoại, hắn lo lắng hỏi:

“Sao rồi? Bạn em có bị gì không?”

“Cũng… hơi nặng. Cần phải ở lại bệnh viện vài hôm ạ.” Bạch Vĩ Nghê ngập ngừng nói.

Bước chân của Cao Bách Vực đột nhiên dừng lại, đầu lông mày hơi nhíu lại lộ ra sự lo lắng, hắn hỏi:

“Em ở lại bệnh viện sao? Có cần anh đến không?”

Nghe ra được sự lo lắng của Cao Bách Vực, Bạch Vĩ Nghê liền cười khẽ, ngón cái và ngón trỏ xoa xoa vào nhau, Bạch Vĩ Nghê nhàn nhạt đáp:

“Đạo diễn Cao, anh còn không hiểu rõ em sao?”

“Chuyện này em tự giải quyết được, yên tâm đi.”

Cho dù Bạch Vĩ Nghê có nói vậy, nhưng Cao Bách Vực cũng không thể không lo lắng được, nhưng hắn biết rõ tính cách của Bạch Vĩ Nghê như thế nào, vì vậy cũng không kì kèo dây dưa nhiều, nhìn đồng hồ trên tay, Cao Bách Vực nói:

“Vậy em ở lại cẩn thận, có gì cứ gọi cho anh.”

“Vâng ạ.” Bạch Vĩ Nghê cười đáp.

Lúc này, người trên giường đột nhiên động đậy, dường như có dấu hiệu sẽ tỉnh lại, Bạch Vĩ Nghê vội vàng hướng đến điện thoại nói:

“Bạn em tỉnh rồi, em tắt nhé.”

Không chờ Cao Bách Vực kịp nói thêm câu nào, thì Bạch Vĩ Nghê đã tắt máy. Nhìn màn hình điện thoại đã quay về giao diện ban đầu của nó, Cao Bách Vực cười nhạt lắc đầu, nhưng không hiểu sao trong lòng lại nhen nhóm một cảm giác lo lắng vô cùng kì lạ, Cao Bách Vực vốn nghĩ bản thân đang lo lắng cho Bạch Vĩ Nghê cho nên không bận tâm cho lắm.

Người trên giường động một cái sau liền rên lên một tiếng dường như bị vết thương làm cho đau, Bạch Vĩ Nghê vội vàng đặt điện thoại trên tay xuống bước đến đè cả người Lục Bắc lại, nghiêm khác nói:

“Đừng động, đang bị thương đó.”

Bình Luận (Chưa bình luận)
* Tránh spam Icon nên chỉ có thể chọn 1 Icon cho mỗi lần bình luận.
Trả lời
Like Fanpage để ủng hộ và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.