“Thôi anh vào đi, em cũng đi đây, dài dòng quá anh ta lại xong đời mất.”

“Vậy em nhớ cẩn thận. Có gì cứ gọi cho anh, anh sẽ đến liền” Cao Bách Vực cuối cùng cũng chịu lùi lại mấy bước tránh ra cho Bạch Vĩ Nghê rời đi.

Bạch Vĩ Nghê gật đầu sau đó vẫy tay với Cao Bách Vực, cô quay sang nói với tài xế:

“Phiền bác chạy đến bệnh viện gần nhất ạ.”

“Được rồi, thắt dây an toàn vào chưa? Bác bắt đầu cho xe chạy đây.” Bác tài ở trước tốt bụng nhắc nhở.

Lúc này chiếc xe taxi từ từ lăn bánh hướng đến bệnh viện gần nhất mà chạy tới, Lục Bắc ở bên cạnh đang trong tình trạng ngất xỉu hoàn toàn không biết gì, chỉ có điều như thế này trông lại vô cùng ngoan ngoãn.

Bạch Vĩ Nghê ngồi ở bên cạnh không khỏi tặc lưỡi một tiếng, nhìn người đàn ông đang nhắm chặt hai mắt dù đã ngất xỉu hay ngủ gì rồi những đôi lông mày nghiêm nghị kia vẫn nhíu chặt lại, nhìn hắn đáng thương tựa đầu lên cửa kính, Bạch Vĩ Nghê cũng không đành lòng, cô kéo đầu hắn để cho hắn dựa vào vai mình nhưng qua vài lần xốc nẩy khi đi đường đầu của Lục Bắc cuối cũng lại vừa vặn gối xuống chân của Bạch Vĩ Nghê.

Bạch Vĩ Nghê khựng người lại, hai cánh tay không biết nên đặt ở đâu. Ở góc độ này cô càng có thể nhìn rõ khuôn mặt của Lục Bắc hơn, ngũ quan tương xứng, sống mũi cao, đôi môi đỏ hồng tựa như có thoa son còn đẹp mắt mềm mại hơn cả môi phụ nữ nữa.

Trái tim của Bạch Vĩ Nghê bất giác đập mạnh, có trời mới biết được cô đang rung động cỡ nào, nhìn Lục Bắc gối đầu trên đùi mình cô lại nhớ những năm tháng khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Từng đoạn ký ức vui vẻ hạnh phúc của cái gọi là “mối tình đầu” của hai người cứ thế đột nhiên ùa về.

“Nghê Nghê… em đang làm gì thế?” Lục Bắc khoác trên mình bộ đồng phục nam sinh của trường cấp ba Đồng Giao bước đến, trên người cậu thiếu niên tỏa ra một loại năng lượng tràn đầy sức sống.

Ánh mắt trong veo nhìn chằm chằm thiếu nữ tóc dài ngồi trên ghế, chẳng hiểu sao lại nhếch nhẹ khoé môi lên cười một cái, Lục Bắc đeo balo trên vai chầm chậm tiến lại gần thiếu nữ kia.

Ánh mắt của Bạch Vĩ Nghê cuối cùng cũng rời khỏi trang sách, cô hơi ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của nam sinh ấy, nam sinh đứng ở hướng mặt trời vừa hay chiếu đến cậu lúc này tựa như đang phát sáng vậy, Bạch Vĩ Nghê nhìn đến ngây người, cô chớp chớp hai mắt, bộ dạng si mê sắc đẹp của Lục Bắc khiến cậu không khỏi bật cười.

Lục Bắc đứng trước mặt Bạch Vĩ Nghê, giật lấy quyển sách trên tay cô, sau đó nói:

“Anh đẹp trai lắm đúng không?”

Bạch Vĩ Nghê giật mình, ngại ngùng xoay đầu sang một chỗ khách như muốn tránh né ánh mắt tràn ngập ý cười kia của Lục Bắc, nhưng dường như cậu không có ý định buông tha cho cô thì phải, Bạch Vĩ Nghê chỉ vừa quay đi Lục Bắc liền bước đến hướng đó tiếp tục che khuất tầm mắt của cô.

“Sao vậy?” Lục Bắc cười hỏi, cậu ngồi thụp xuống, chống hai tay lên gối nhìn Bạch Vĩ Nghê từ dưới lên.

Làn da trắng nõn của Bạch Vĩ Nghê giờ đây đã đỏ hết cả một mảng lớn kéo dài đến tận mang tai, lại thấy nụ cười kia của Lục Bắc nữa cô không nhịn được mà muốn bỏ chạy, chỉ là… hai cánh tay của Lục Bắc đã chặn vào hai bên người của cô hoàn toàn không cho cô trốn thoát. Lúc này Bạch Vĩ Nghê mới lắp ba lắp bắp nói:

“Anh… anh làm gì thế?”

Lục Bắc cười khẽ, rất thích ngắm nhìn cái bộ dạng xấu hổ này của Bạch Vĩ Nghê, bản tính không đứng đắn muốn trêu chọc Bạch Vĩ Nghê dâng lên, Lục Bắc cằm lấy hai bàn tay đang xoắn xuýt với nhau trên đùi của Bạch Vĩ Nghê lên đưa đến trước môi ấn xuống một nụ hôn.

Hành động này của Lục Bắc khiến cho trái tim của Bạch Vĩ Nghê đập mạnh, dường như cô còn nghe ra được sự rộn ràng bên trong lồng ngực trái của mình.

Thình thịch… thình thịch…

“Nghê Nghê sao vậy?” Lục Bắc lại cười rộ lên, lộ ra hàm trắng tinh của cậu.

Nụ cười của cậu tựa như ánh nắng sáng chói đến mức khiến trái tim của Bạch Vĩ Nghê nóng bừng bừng. Bàn tay bị Lục Bắc nắm chặt, Bạch Vĩ Nghê có muốn rút ra cũng chẳng thể nào rút ra được.

“Anh… anh buông ra đi.”

“Chúng ta… chúng ta đang ở trường học đó.”

Bạch Vĩ Nghê càng nói càng vấp, có trời mới biết được… à không, Lục Bắc cũng biết được Bạch Vĩ Nghê hiện tại vô cùng xấu hổ, nhưng cậu vẫn một mực muốn trêu chọc cô như vậy, Lục Bắc đáng ghét thật đấy.

“Chúng ta cuối cấp rồi, Nghê Nghê sợ cái gì? Dù sao anh cũng chẳng làm gì em, chỉ hôn một cái thôi mà.”

Nói rồi, Lục Bắc lại cầm hai bàn tay của Bạch Vĩ Nghê đặt lên môi hôn một cái nữa, da thịt Bạch Vĩ Nghê nóng bừng, gò má đỏ lên như trái cà chua chín, cô lắp bắp nói:

“Cái… cái thứ hai rồi đấy.”

“Haha…”

Bên tai truyền đến tiếng cười của Lục Bắc, Bạch Vĩ Nghê bị hắn trêu chọc đến mức muốn độn thổ, hờn dỗi liền hắn một cái, Bạch Vĩ Nghê dùng hết sức bình sinh rút bàn tay của mình ra khỏi tay hắn, sau đó lại lấy quyển sách được Lục Bắc đặt xuống bên cạnh cô lên lách người chạy về phía trước.

Nhìn thiếu nữ bởi vì ngại ngùng mà chạy trốn, Lục Bắc càng thêm vui vẻ, khóe môi cậu nhếch lên thật cao, đứng lên đuổi theo Bạch Vĩ Nghê, vừa chạy theo vừa gọi lớn:

“Nghê Nghê… Nghê Nghê chờ anh với…”

“Cô gái… đến bệnh viện rồi. Này cháu…”

Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói của một người đàn ông trung niên vô tình lại kéo Bạch Vĩ Nghê quay về với thực tại, cô hơi giật mình, ngơ ngác nhìn bác tài xế đang ngồi ở trước mặt mình, sau đó cười xấu hổ nói:

“Ngại quá… xin lỗi bác ạ.”

Nói xong liền lấy tiền từ trong túi xách ra trả tiền xe cho đối phương. May mắn lúc cô đi vệ sinh đều mang theo hết túi xách điện thoại, chứ không lúc đó gặp chuyện lại phải quay lại lấy đồ thêm một lần nữa.

Bác tài xế thấy Bạch Vĩ Nghê một thân một mình với Lục Bắc liền tốt bụng bước xuống mở cửa giúp Bạch Vĩ Nghê, sau đó lại giúp Bạch Vĩ Nghê dìu ở một bên của Lục Bắc.

Bạch Vĩ Nghê cảm kích nói:

“Cảm ơn bác nhiều ạ.”

Bác tài cười cười lắc đầu bảo không sao, lại giúp Bạch Vĩ Nghê đưa Lục Bắc vào bên trong, liền có bác sĩ tiến ra hỏi thăm, chờ cho Lục Bắc được đặt lên băng ca để đưa đi, Bạch Vĩ Nghê lại hướng đến chỗ của bác tài xế cảm ơn thêm một lần nữa, bác tài xua tay bảo không sao liền quay người rời đi.

Thở hắt ra một hơi, Bạch Vĩ Nghê theo chân bác sĩ đi xem rốt cuộc Lục Bắc có bị cô đánh cho tổn hại đến thần kinh hay mất khả năng nối dõi tông đường hay là không, hai bàn tay của Bạch Vĩ Nghê xoắn xuýt từng hồi, sự lo lắng lan ra tận khuôn mặt cô.

Lục Bắc được đưa vào phòng kiểm tra, Bạch Vĩ Nghê bị chặn ở bên ngoài không cho vào, mang theo tâm trạng áy náy cùng lo lắng đứng chờ, vừa thấy bác sĩ đi ra Bạch Vĩ Nghê liền hỏi:

“Bác sĩ, anh ấy… có sao không ạ?”

Bác sĩ mím môi, sau đó nói:

“Gãy một chiếc xương sườn, tay có dấu hiệu trật khớp… bộ phận nhạy cảm có dấu hiệu tổn thương nhưng không đáng kể, chỉ cần bôi thuốc theo đơn là được. Nhưng vẫn phải để bệnh nhân ở lại theo dõi và điều trị.”

Nói rồi lại nhìn Bạch Vĩ Nghê chằm chằm, ánh mắt thâm thuý kia khiến cho Bạch Vĩ Nghê có hơi chột dạ, vị bác sĩ kia cười nói:

“Cô suýt chút nữa cắt đứt con đường nối dõi của cậu ta đấy.”

Bạch Vĩ Nghê trầm mặc, cười trừ sau đó hoàn toàn không nói nên lời. Đối với sự tinh ý của vị bác sĩ này, Bạch Vĩ Nghê không muốn thảo luận thêm điều gì nữa.

Sau khi Lục Bắc được khám xong, Bạch Vĩ Nghê liền đi làm giấy nhập viện cho hắn rồi mới quay lại phòng bệnh của Lục Bắc. Nhìn hắn nằm yên trên giường hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, Bạch Vĩ Nghê chỉ biết thở dài một tiếng.

Rốt cuộc, hai người vẫn là gặp lại nhau. Lại trong một tình huống vô cùng éo le như vậy. Có lẽ, có nằm mơ bọn họ cũng không nghĩ đến chuyện này.

Nhìn Lục Bắc bị mình đánh cho thân tàn ma dại trên giường, sau bao năm, cuối cùng Bạch Vĩ Nghê cũng lộ ra một nụ cười vô cùng dịu dàng trong đôi mắt ấy xuất hiện một thứ cảm xúc đã lâu không thấy, cánh tay vô thức duỗi ra, nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt của người đàn ông kia, nhẹ giọng nói:

“Lục Bắc… rất vui vì được gặp lại anh.”

Bình Luận (Chưa bình luận)
* Tránh spam Icon nên chỉ có thể chọn 1 Icon cho mỗi lần bình luận.
Trả lời
Like Fanpage để ủng hộ và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.