“Cậu về đi, về nhanh một chút!”

Cố Nam Khinh: “…”

Tại sao lại đuổi hắn như đuổi tà vậy?

Nhìn vẻ mặt không vui của Lục Bắc, Cố Nam Khinh đột nhiên nhận ra điều gì đó, khoé môi của hắn nhếch cao lên, chậm rãi tiến lại gần chỗ của Lục Bắc, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của đối phương không hiểu sao Cố Nam Khinh lại cảm thấy vui vẻ.

Chầm chậm kéo ghế ngồi xuống, bộ dạng vô cùng khoan thai của Cố Nam Khinh khiến Lục Bắc giận tím mặt, đôi mắt kia trừng trừng nhìn Cố Nam Khinh, hận không thể trực tiếp cho Cố Nam Khinh một đạp.

Nhìn biểu cảm không vui của Lục Bắc, Cố Nam Khinh cười nói:

“Sao thế? Muốn đuổi tớ về để cậu được ở riêng với Nghê Nghê của cậu đúng không?”

Nói đặng, Cố Nam Khinh liền cười khẩy một cái, hoàn toàn không sợ Lục Bắc sẽ đánh mình mà nói tiếp:

“Lục Bắc, có phải cậu vẫn còn thích Bạch Vĩ Nghê không?”

Cố Nam Khinh vừa hỏi một câu, Lục Bắc liền khựng người lại, cổ họng dường như bị thứ gì đó chặn lại, ánh mắt cũng dần trở nên mơ hồ không nhìn ra được điều gì, có lẽ hắn đã bị một lời này của Cố Nam Khinh đánh thẳng vào nội tâm của hắn, nhưng rất nhanh Lục Bắc liền hoàn hồn lại, hắng giọng nói:

“Cậu đừng nói bậy!”

Chỉ là cái khoảng thời gian mà Lục Bắc ngây người, cho dù Lục Bắc đã khôi phục lại tinh thần rất nhanh thì Cố Nam Khinh vẫn bắt được, không nhịn được bật cười thành tiếng, âm thanh cười đùa kia như đánh thẳng vào dây thần kinh chột dạ của Lục Bắc, liếc mắt nhìn Cố Nam Khinh, lại thấy đối phương nhìn mình mắt ánh mắt vô cùng sâu xa.

Cuối cùng, Cố Nam Khinh cũng nói:

“Cậu còn thích Bạch Vĩ Nghê, đúng không?”

“Lục Bắc, tớ là bạn cậu sao tớ không nhìn ra được. Từ lâu nay tớ đã nói rồi mà cậu vẫn chối, bây giờ thì hết chối nhé.”

“Cố Nam Khinh!” Lục Bắc gằn giọng.

Nhưng không vì vậy mà Cố Nam Khinh hoảng sợ hay dừng lại, ngược lại còn nói tiếp:

“Lục Bắc… tình cảm của hai người đẹp đẽ như vậy, tại sao không thử… bắt đầu lại?”

“Tớ nghe nói, Vĩ Nghê từ trước đến nay vẫn chưa quen ai đấy.”

Nói xong, Cố Nam Khinh liền lén lút quan sát biểu cảm của Lục Bắc, nhưng đối phương lại không biểu đạt ra cảm xúc gì quá đặc biệt, thậm chí còn nhếch môi cười nhạt một tiếng. Cái biểu cảm này của Lục bắc khiến Cố Nam Khinh có chút bất ngờ, có lẽ không nằm trong dự đoán của hắn.

Lục Bắc cười như không cười, hắn nằm im trên giường, hai mắt mở to nhìn lên trần nhà biểu cảm suy tư như đang nghĩ đến điều gì đó.

Cố Nam Khinh ngồi một bên thấy biểu cảm nặng nề của Lục bắc liền biết mình đã kích thích được hắn, vì vậy liền nói tiếp:

“Cậu còn sợ cái gì? Theo đuổi không được thì thôi… Dù sao trước đó hai người chẳng phải vì hiểu lầm sao? Bây giờ làm hòa lại là được.”

Lục Bắc giương mắt nhìn Cố Nam Khinh, cuối cùng hắn cũng chịu lên tiếng, nặng ra một nụ cười hết sức khó coi, Lục Bắc đáp:

“Làm sao mà bắt đầu được? Nghê Nghê… chắc chắn ghét tớ lắm.”

Chỉ một câu nói đơn giản nhưng lại khiến Cố Nam Khinh ngẩn người, hắn mở to mắt kinh ngạc nhìn Lục Bắc, sau bao nhiêu năm cuối cùng Cố Nam Khinh đã thấy được bộ dạng bất lực kia của Lục Bắc, người nọ bình thường tự tin biết mấy, dường như không có chuyện gì là hắn không làm được, chỉ có duy nhất Bạch Vĩ Nghê là ngoại lệ… ngoại lệ duy nhất của hắn.

Thở hắt ra một hơi, Cố Nam Khinh cũng không dễ dàng gì bỏ cuộc, hắn tiếp tục nói:

“Cậu không muốn thử sao?”

“Tình cảm đâu còn như trước… làm sao mà thử được.” Lục Bắc cười đáp.

Bất lực lắc đầu, Cố Nam Khinh cuối cùng vẫn không thể khuyên Lục Bắc được, vả lại bản thân cũng không tiện để xen vào chuyện giữa hai người bọn họ, nhưng Cố Nam Khinh tin rằng, giữa hai người này chắc chắn có mối lương duyên không dễ gì mà kết thúc như vậy được. Nội trong cái vụ sau bao năm không gặp lại, bây giờ đột nhiên lại gặp lại thậm chí còn trong tình huống vô cùng trớ trêu như này, Cố Nam Khinh chắc chắn hai người này sẽ còn dây dưa rất lâu.

Bạch Vĩ Nghê lúc này đã trở về, trên tay cô xách theo túi lớn túi nhỏ đều là vật dụng cần thiết và thức ăn mà cô mua cho Lục Bắc, phòng trường hợp hắn sẽ bị đói bụng gì đó và nửa đêm chẳng hạn. Vừa bước vào phòng, Bạch Vĩ Nghê liền phát hiện không khí giữa hai người này vô cùng kỳ quái, vì vậy liền cười hỏi:

“Hai người sao thế?”

Lục bắc cùng Cố Nam Khinh đồng loạt nhìn về người đang đứng trước cửa, nhìn Bạch Vĩ Nghê một thân một mình tay xách nách mang Lục Bắc liền đưa chân đá vào người Cố Nam Khinh một cái, nhíu mày nói:

“Xách phụ cô ấy đi.”

Cố Nam Khinh giật mình sau đó từ trên ghế đứng lên bước đến xách mấy túi đồ phụ Bạch Vĩ Nghê sau đó nói:

“Cậu mua gì nhiều vậy? Biết cậu mua nhiều thế lúc nãy tớ đã đi theo rồi.”

Bạch Vĩ Nghê cười cười cũng đưa đồ cho Cố Nam Khinh xách phụ mình hoàn toàn không có ý định lại tiếp tục cậy mạnh, cô đáp:

“Tớ cũng chỉ tính mua cháo thôi, lại thấy trong phòng không có nhiều đồ nên mua luôn.”

Lại lấy hộp cháo còn nóng hổi từ trong một túi khác ra, Bạch Vĩ Nghê nhìn Lục Bắc trên giường ngại ngùng nói:

“Vì đã trễ rồi cho nên cháo không được ngon lắm, anh ăn tạm nhé.”

Lục Bắc mím môi gật đầu: “Không sao, tôi cũng không kén ăn.”

Cố Nam Khinh đứng một bên cảm thấy hai người này đối với nhau không khác gì hai người xa lạ liền tặc lưỡi lắc đầu, hắn cũng lười quan tâm nữa, dù sao nói gì bọn họ cũng không chịu nghe, có khi lại chửi hắn nhiều chuyện cũng nên.

Chẹp miệng lắc đầu, Cố Nam Khinh bước đến nhấn nút để giường tự động nâng lưng lên để Lục Bắc dễ dàng ăn uống, cảm thấy góc độ này đã vừa rồi liền dừng lại, hắn kéo ghế ngồi một bên xem hai người họ, có cảm giác như bản thân là một bóng đèn vô cùng sáng chói ngay lúc này.

Tuy Lục Bắc chỉ gãy xương sườn nhưng dù sao cũng là bệnh nhân, nhìn hắn trông cũng có chút bất tiện vì vậy Bạch Vĩ Nghê liền tự tay bón cháo cho hắn ăn, không khí này vô cùng hài hoàn ngoại trừ cái người họ Cố đang ngồi lù lù ở một góc kia.

Cố Nam Khinh nhìn hai người bọn họ nhịn không được sự tò mò mà hỏi:

“Vĩ Nghê, rốt cuộc Lục Bắc bị cậu đánh thương tích ở những nơi nào vậy?”

Cố Nam Khinh vừa hỏi xong, một ánh mắt lạnh như băng liền bắn về phía hắn, không cần nghĩ Cố Nam Khinh cũng biết ánh mắt lạnh lẽo đó là của ai. Còn ai ngoài Lục Bắc nữa chứ!

Bạch Vĩ Nghê vừa đút cho Lục Bắc một muỗng cháo xong, cô nghe Cố Nam Khinh hỏi động tác ở tay liền dừng lại nhìn biểu cảm không vui của Lục Bắc, Bạch Vĩ Nghê đột nhiên sinh ra một ý định muốn trêu chọc Lục Bắc một chút, vì vậy liền nói:

“Ừm thì… gãy một cái xương sườn, sau đó thì trầy xước vài chỗ còn có…” Nói đến đây Bạch Vĩ Nghê liền dừng lại, cô ho khan một tiếng ánh mắt lơ đãng nhìn về nơi nào đó của Lục Bắc, vừa hay Lục Bắc cũng đang nhìn về chỗ đó khi Bạch Vĩ Nghê dừng lại, hai người không hẹn mà cùng một lúc đỏ mặt, Bạch Vĩ Nghê cười trừ nói:

“Hết rồi.”

Cố Nam Khinh nghi hoặc hỏi lại: “Hết rồi?”

Bạch Vĩ Nghê và Lục Bắc không hẹn mà gật đầu cùng lúc, cũng bởi vì hành động này mới khiến cho Cố Nam Khinh nghi hoặc, ánh mắt âm trầm nhìn về phía hai người, hỏi một câu:

“Cậu nói dối! Còn chỗ nào nữa mà không thể nói cho tôi biết vậy?”

Mặt của Lục Bắc lập tức đen lại, ánh mắt hình viên đạn bắn thẳng về phía của Cố Nam Khinh đang nhiều chuyện kia. Nhưng hôm nay, Cố Nam Khinh dường như uống lộn thuốc vậy, hoàn toàn không cảm thấy hoảng sợ khi nhìn thấy ánh mắt kia, ngược lại hắn còn híp mắt lại nhìn Lục Bắc bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.

Cố Nam Khinh nhìn Lục Bắc rồi lại nhìn đến khuôn mặt có hơi đó của Bạch Vĩ Nghê dường như đoán ra được điều gì đó trong sự ám muội này của hai người kia. Này không phải là… ánh mắt của Cố Nam Khinh liền nhìn đến nơi nào đó của Lục Bắc sau đó bật cười thành tiếng, hoàn toàn không nể mặt mà nói một câu:

“Ha… cậu bị Vĩ Nghê phế sao?”

Mí mắt Lục Bắc giật giật, trừng mắt nhìn đối phương, gằn giọng nói:

“Cậu cút đi!”

Bình Luận (Chưa bình luận)
* Tránh spam Icon nên chỉ có thể chọn 1 Icon cho mỗi lần bình luận.
Trả lời
Like Fanpage để ủng hộ và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.