Trong một tuần tiếp, Cố quý quân thỉnh thoảng tới thăm ta. Y là nam sủng của Nữ đế, tuy mang danh dưỡng phụ ta, nhưng vẫn nên hạn chế thân cận. Nữ đế vì bệnh tình của ta cũng không trực tiếp phiền hà. Ttam công chúa bị cấm cửa không được quấy rầy ta dưỡng bệnh. Nhị công chúa bằng một cách vi diệu nào đó đã khuyên nhủ được Tô công tử không đến phiền ta.

Ta vô cùng thoải mái thưởng trà, nghe cầm, phụng mệnh Nữ đế tận lực tĩnh dưỡng.

Vậy là thân phụ của An Nhiên công chúa tên Mộ Chiêu Hoằng, là người của Mộ gia, An Nhiên công chúa trước đây cũng được đặt Vệ Chiêu Hằng. Nhưng sau khi Kính quân mất, Nữ đế ban chiếu chỉ đổi thành Vệ Hằng vì chữ Chiêu trong tên nàng gợi Nữ đế về nam sủng người yêu. Vệ Chiêu Hằng, cái tên thật đẹp, đổi thành Vệ Hằng rồi, nghe tên chưa biết nam nữ, lại ngắn ngủi cụt lủn so với huynh đệ tỷ muội. An Nhiên công chúa quá cố chắc tủi thân không ít.

Nàng sinh thời chưa từng gặp thân phụ, hảo cảm khó có, nàng lớn nhỏ đều coi Cố quý quân như thân phụ của mình. Xét vào cách hành xử của Cố quý quân, ta nghĩ An Nhiên công chúa vô cùng kính mến dưỡng phụ này.

Ta đột nhiên hoang mang. Nếu như đã thân cận như phụ tử, chẳng lẽ Cố quý quân không nhận ra ái nữ của người đã không còn, chẳng lẽ một chút cũng không biết ta là tá thi hoàn hồn? Nguyên do ta ở đây chưa biết, đường về nhà lại không một manh mối, ta ngay cả ngu ngốc cũng cảm thấy có ẩn tình phía sau cái chết của An Nhiên công chúa và ta tá thi hoàn hồn vào cơ thể này.

Ta nghĩ ngợi, bất lực, chán nản thở dài.

“Tiểu Dạ.”

“Công chúa có gì phân phó nô tài ạ?” Tiểu Dạ đứng ở ngoài cửa, vâng dạ nghe mệnh. Bên ngoài sắc trời sẫm màu, ngày thu trời lộng gió, hoàng hôn vẫn tỏ mà đã se se lạnh. Ta mấy ngày liền bị Chưởng thái y thật từ bị chăm sóc, dọa ta mấy phen hú vía. Thái y vì ta bệnh tái phát, thôi theo dõi ta khi ta làm những việc riêng tư, nhưng sát khí vẫn nồng nặc, hại ta đau tim vài lần.

Ta chịu tới hôm nay đã là ngày thứ mười bốn, quyết định nhân dịp Chưởng thái y vào cung thăm bệnh cho Nguyên phi ngày mai mới trở lại, ta cùng Tiểu Dạ trốn ra ngoài thành.

Kinh thành ngày thường về đêm vẫn thật nhộn nhịp, ta cùng Tiểu Dạ tiến thẳng tới thính lâu nổi tiếng trong kinh thành – Vạn Hoa thính lâu nhưng hôm nay khách khứa đông đúc, ta ngại ồn ã, quyết định tìm nơi khác. Thật may nghe một tiểu thư nào đó tán gẫu cùng muội muội, ta tìm được một thính lâu nổi danh – Lưu Gian lâu, tuy hơi xa kinh đô nhưng có chỗ nhìn đẹp.

Ta ngồi bên hiên, nhìn ra sông Lưu Nguyệt, để Tiểu Dạ hầu trà ta, trong khi đợi cầm sư của thính lâu xuất hiện. Lưu Gian thính lâu có nhiều kiểu thưởng cầm thưởng trà, ta muốn tránh thị phi, liền chọn kiểu một cầm sư một khách quan còn trà để Tiểu Dạ hầu ta.

Ta ngắm nhìn Lưu Nguyệt sông êm đềm, đột nhiên nhớ con sông đỏ hồng nước phù sa ở quê nhà. Sông quê ta chưa từng êm ả, ngày rồi đêm, tháng qua tháng, đều ào ào rào rào nước chảy sóng gào.

“Công tử muốn nghe một khúc đàn?”

Ta mê man trong kí ức, không nghĩ quay đầu nhìn dung mạo của cầm sư vừa đến, bên tai chỉ vẳng tiếng sóng sông quê mà người ở thành phố như ta, chỉ có dịp về quê, đi tàu hỏa mới được hưởng.

“Khúc thu vịnh có hợp ý tiểu thư?”

“Khúc ngẫu hứng. Ta sẽ trả thêm tiền.” Ta nhắm nghiền mắt, tựa vào thành hiên, tiếng sóng Lưu Nguyệt mơ hồ trong không gian. Mọi khúc cầm nổi tiếng Tiểu Thố đều đã đàn, ta nghe đến mòn tai. Tuy đúng là danh bất hư truyền nhưng bất kể thế nào một bản cầm, hay nhất vẫn nên đàn bởi chính người sáng tác. Tâm tư cầm sư len lỏi vào bản cầm khác điệu, dù kĩ nghệ có xuất chúng bao nhiêu, cầm điệu lọt vào tai ta vẫn xa lạ.

“Tại hạ kém cỏi, ngẫu khúc chỉ sợ tiểu thư chê cười.”

“Dù là loạn âm, cũng khuynh quốc. Hơn nữa ngươi là cầm sư của Lưu Gian lâu nổi tiếng, không phải khiêm tốn.” Ta mệt mỏi đáp. Đầu ta hơi đau đau, cảm giác mệt mỏi bắt đầu ùa tới. Cơ thể ta suy nhược không ít sau lần ngất xỉu kia, bị Cố quý quân chiều hư bắt ngủ sớm, nên lúc này giờ Dậu chưa qua đã buồn ngủ.

“Vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.”

Cầm sư bắt đầu gảy đàn, ta nghe một chút cũng không hiểu nghệ thuật đàn cầm trong đó. Là một nữ sinh của thế giới hiện đại, thứ ta quan tâm, chính là giai điệu. Mặc kệ nhạc cụ là gì, mặc kệ kĩ nghệ của nhạc sĩ đó ra sao, mặc kệ kiến thức thính giả hạn hẹp tới mức nào, chân thực và trần trụi nhất vẫn là giai điệu. Giai điệu là cảm xúc của nghệ nhân, là cảm xúc chân thực nhất không thể che giấu khỏi những những người ngu dốt nhạc họa như ta, những người không hiểu nổi bao nhiêu cao siêu của nhạc sĩ nổi tiếng, chỉ có thể dựa vào giai điệu mà cảm nhận cái hơn người của tác phẩm.

“Hảo ngẫu khúc.” Ta lặng lẽ lắng nghe “Ngươi đang có tâm sự?”

Ngẫu khúc này cùng cầm khúc bí ẩn đêm đó tám phần giống nhau. Nhưng ngẫu khúc hôm nay chứa đựng sầu nặng cùng đơn độc nhưng hàm chứa cả hoan hỉ không lời. Giống như cầm sư trong cơn hoảng loạn giữa sóng nước, tìm được cái xuồng cứu nạn, của một ngư ông tự tại, đang hướng mặt về đất liền quê nhà. Một ngẫu khúc thật phong phú, ta quay đầu muốn xem dung mạo của cầm sư Lưu Gian lâu sắp xếp ta cho, sau cùng bị dung mạo của cầm sư làm kinh ngạc.

“Tại hạ dung mạo xấu xí, dọa khách quan sợ, thật thất lễ.”

Ta cười “Công tử quá khiêm tốn rồi. Nam nhân anh tuấn như công tử, nữ nhân không tìm tự đến dâng mình a”

Cầm sư là một nam nhân vô cùng anh tuấn điển trai, khuôn mặt ngũ quan như nạm ngọc, mi mục lại thanh tú, toàn thân lộ ra tiên khí phi thường nhã nhặn thanh khiết. Nam nhận vận bạch y tao nhã, trên mặt khẽ cười ôn nhuận như ngọc, lộ ra ôn nhu khó nói. Cầm sư không giống mọi nam nhân trước đây ta gặp ở thế giới này, bề ngoài thực nho nhã thư sinh nhưng toàn thân khí chất nam tử ào ào, nhìn thế nào cũng thu hút hơn so với dàn nam sủng ngàn người của Nữ đế.

“Tiểu thư quá lời.” Nam nhân mỉm cười khiêm nhường, bắt đầu gảy một ngẫu khúc mới. Ta im lặng lắng nghe, ngay cả thưởng trà cũng quen mất. Lần này ngẫu khúc thật nhẹ nhàng, vẫn sầu nặng tâm tình nhưng mang tiếng cười khoan khoái, giống như một khách nhân nơi hoang mạc khi tìm thấy ốc đaỏ, thở phaò nhẹ nhõm chờ mong nhưng lẫn lộn hoảng loạn, sợ rằng ốc đảo đó chỉ là ảo vọng.

“Công tử tên họ là gì?” Ta không muốn ép buộc người khác nói ra, chỉ có thể bắt chuyện, đợi nam nhân thật thoải mái cùng ta tán gẫu.

“Ta họ Hoàng, tên Cảnh Du.”

“Hoàng Cảnh Du. Ta họ Tiết, tên Chiêu Hằng, Tiết Chiêu Hằng.”

Nói xong, Cảnh Du lại xướng một khúc cầm ngẫu hứng, lần này điệu cầm nhẹ nhàng hơn, có phần khiêm nhường, giống như hoa nhường nguyệt thẹn, che giấu đi tâm tư của nghệ nhân. Mắt ta đăm chiêu nhìn chén trà đã nguội, Tiểu Dạ sau lưng vẫn mải mê điểm tâm ngọt. Nam nhân trước mắt hầu cầm ánh mắt chuyên chú, ngón tay tinh tế lướt trên những dây đàn.

“Hoàng công tử, ta không phải người am hiểu cầm.”

Xong một khúc, ta cắt ngang. Hoàng công tử ánh mắt biết cười nhìn ta, tiếp tục đánh một ngẫu khúc khác. Ngẫu khúc ôn nhu, giống như thấu hiểu, hòa vào tiếng sóng sông Lưu Nguyệt êm đềm đến lạ, len lỏi vào tâm hồn hoang mang ào ào băn khoăn chưa từng yên ổn từ khi tới đây. Cầm kêu một tiếng, thanh thúy vô cùng, đánh nát thành trì đầu tiên trong lòng ta.

“Tại hạ biết. Nhưng không cần am hiểu cầm kỹ để hiểu một bản cầm.”

Hoàng công tử lúc này buông đàn, hướng ta nhìn rồi hướng mắt về nơi ánh mắt ta ngưng trệ. Trà lạnh ngắt, trong veo, trà do Tiểu Dạ pha, lúc nào cũng thật trong veo, giống như tâm hồn y, đều ngốc nghếch đơn thuần. Trà Chưởng thái y tự rót, sâu không thấy đáy nhưng luôn uống đến cạn, cạn tới đáy lộ ra đóa hoa diễm lệ không lời tả xiết.

“Tiểu thư có tâm sự?”

Ta cười nhìn Hoàng Cảnh Du, rồi chìm vào suy tư, ánh mắt thất thần nhìn mãi về phía xa xa nơi lưu vực sông Lưu Nguyệt chỉ còn một mảng trời đen tối, không nói một lời cho tới khi rời đi.

Hoàng Cảnh Du ở lại, nắm chặt cầm trong tay, mâu hàm thu thủy trong trẻo nhìn theo tà áo chàm mơ hồ đang biến mất trong màn đêm kinh thành.

Nàng đã đến, y đã gặp nàng. Ánh mắt nàng đi sâu vào tâm can y, tiếng cầm của y đã ngu ngốc dẫn lối nàng vào. Nhưng y chưa thể chạm tới tâm can nàng.

Hoàng Cảnh Du chạm tới dây đàn, mắt khẽ nhắm lại. Y không quên được. Y chưa từng thấy ở nữ nhân nào có đôi mắt ấy. Đôi mắt thật ôn nhu, thật sâu lắng, tựa như nước hồ về thu, tuy trong trẻo nhưng sâu không tả, dù người có cố tới mấy, cũng không thể chạm tới đáy hồ mê hoặc.

Nàng có tâm tư, có sầu nặng khó nói. Nhưng nàng lại hướng ta nhìn chờ đợi. Chờ đợi ta mở lời, để nàng vì ta lắng nghe. Khao khát ấy, Hoàng Cảnh Du ôm lấy hai bờ vai nguội lạnh, khiến tim y xao động. Trước giờ chưa nữ nhân nào vì nam nhân lắng nghe, y cũng chưa từng gặp ai sẽ lắng nghe mình.

Chỉ một bản cầm ngẫu hứng, Hoàng Cảnh Du này đã bị nàng vạch trần tất thảy.

Tiết Chiêu Hằng, nàng rốt cuộc là ai?

Y nhìn theo bóng người lững thững đi, tà áo chàm ẩn ẩn hiện hiện. Rồi nàng đột nhiên quay đầu, trên miệng tạo khẩu hình. Nhưng xa quá, y nghe không được, thấy cũng khó. Hoàng Cảnh Du bất chấp nguy hiểm, nhoài mình ra khỏi hiên cửa, chỉ mong nghe được nàng nói gì.

Tiết Chiêu Hằng vừa hét.

Nàng nói.

“Đợi ta.”

Bình Luận (Chưa bình luận)
* Tránh spam Icon nên chỉ có thể chọn 1 Icon cho mỗi lần bình luận.
Trả lời
Like Fanpage để ủng hộ và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.