“Khách nhân, ngài thực làm khó ta. Hoàng Cảnh Du y …”

“Bốn trăm lượng.”

“Khách nhân, …” Bà chủ thính lâu dịu giọng, gần như cầu xin “Thính lâu chúng tôi …”

“Năm trăm lượng.”

“Khách nhân, ngài lượng thứ cho. Hoàng Cảnh Du là cầm sư nổi tiếng …”

Sáu trăm lượng hoặc ta sẽ mua cả thính lâu này.”

Bà chủ thính lâu lúc này nhất định bị ta dọa sợ, run run muốn hỏi lại. Ta rất phong thái kiêu ngạo công chúa liếc bà bà, khoát tay với Tiểu Dạ lấy ngân lượng. Bà bà này ham của, tất nhiên muốn giữ lại Hoàng công tử vì y là cầm sư nổi tiếng, thu về rất nhiều ngân lượng. Ta nghĩ thế, tự biết cuộc thương thảo này rất khó khăn.

“Sáu trăm lượng thì sáu trăm lượng!” Bà chủ cuối cùng thoái nhượng, lầm rầm nói “Chẳng qua chỉ là cái xú nam nhân giỏi cầm kỹ.”

Ta trợn mắt, ta thực nghe không rõ. Nhưng cái trợn mắt của ta lại dọa sợ hết thảy người xung quanh, ngoại trừ Hoàng Cảnh Du bên kia giống như đang cười. Sau khi mọi cuộc thương thảo thông qua, kí đủ loại giấy tờ chết tiệt, ta như vậy chuộc được Hoàng công tử với sáu trăm lượng, bằng hơn một nửa số ngân lượng Nữ đế ban cho để thú nam sủng.

“Đa tạ công chúa điện hạ.” Hoàng Cảnh Du nhã nhặn đa tạ, ánh mắt hướng ta cười, hoàn toàn không quan tâm xung quanh người người bàn tán. Tiếng bàn tán thực to, đúng là vô duyên hết cỡ.

“Chuyện của bản công chúa không quản các ngươi xúm vào bàn tán.” Ta trừng mắt, dọa hết đám ồn ào thích hóng hớt, đưa tay dẫn Hoàng công tử về kiệu. Hôm nay ta mang thân phận thất công chúa chuộc Hoàng công tử, Nữ đế tiện thời cơ kêu ta thú Hoàng Cảnh Du. Ta đối với mệnh lệnh ỡm ờ thoái thác.

Hoàng công tử đồng ý theo ta về Trường Tịch cung đã làm may mắn rồi, sao ta dám ép buộc y? Ta đợi cho tới khi cả hai an ổn trong kiệu, thở phào nhẹ nhõm nằm ngửa ra đệm. Thật chóng mặt, ta chỉ muốn trở về dưỡng mắt.

“Công chúa điện hạ mệt mỏi?” Hoàng Cảnh Du hỏi, tay đưa tới hai thái dương nhu nhu cẩn thận, đáy mắt lộ ra nét cười nhã nhặn thanh khiết “ Người nên nghỉ ngơi.” Ta lầm rầm đáp lại, đầu tựa ra nệm, để Hoàng công tử xoa bóp trán. Nam nhân ôn nhu, cử chỉ chu đáo, xe ngựa lắc lư, Phúc Tạ thúc thúc ngâm nga, cứ thế ta ngủ quên mất. Mãi tới khi đã tới cửa cung Trường Tịch, bị tiếng rống đáng sợ của Du bà bà dọa tỉnh, ta ngồi bật dậy từ trên đùi Hoàng công tử, ngơ ngác nhìn xung quanh.

“Tiểu Thố lại ăn vụng à?”

Đáp lại ta là tiếng cười ấm áp, tựa như nắng xuân mơn mơn. Hoàng công tử nhìn ta, thực ôn nhu lắc đầu. Ta xốc màn ra khỏi kiệu, xuống khỏi kiệu vẫn không quên đưa tay giúp Hoàng công tử rời kiệu.

Bàn tay Hoàng Cảnh Du thực mềm, có chai sạn của nghệ nhân cầm, nhưng xúc cảm vô cùng tinh tế, chứng tỏ bàn tay của một người biết quan tâm tới bản thân. Ta vân vê đầu ngón tay y trong vô thức, tận tới khi nhận ra nội cung trước mặt, Hoàng công tử bị ta sờ nắn tay mặt đều đỏ ửng, Tiểu Thố kêu như lợn bên trong cung, ta mới xấu hổ buông tay.

Phi lễ, phi lễ rồi. Nam nữ thụ thụ bất tương thân. Nhưng xúc cảm thật dễ chịu, soi với bàn tay trắng nõn của Cố quý quân sờ càng thích.

Mọe, ta lại biến thái rồi. Ta rất muốn tát mình một cái, trong lòng phỉ nhổ bản thân, bề ngoài oai phong lẫm liệt đầy bộ dạng tìm chết không cầu cứu đi vào Trường Tịch cung nội phủ. Thấy Du bà bà cầm dao đuổi Tiểu Thố, Chưởng thái y tư thái xem kịch đang uống trà, muốn day trán.

“Phúc Tạ.”

“Thuộc hạ lập tức xử lý.” Nói rồi Phúc Tạ thúc thúc thả ra đại cẩu béo ú, đại cẩu được thả nhào tới Tiểu Thố, đè bẹp dí nàng. Ta cười gượng với Hoàng công tử, dẫn y vào trong.

Trường Tịch cung của dâm loạn An Nhiên công chúa lúc nào cũng gà bay chó sủa.

Tin ta chuộc một kỹ nam bán nghệ ở Lưu Gian thính lâu lan ra khắp kinh thành. Nhiều người tiếc cho thân phận nam nhân bí ẩn đó, nhiều người đồn đã nam nhân đó dung mạo vô cùng xấu xí, quả hợp với khẩu vị dâm loạn của An Nhiên công chúa, …

Ta hoàn toàn không biết gì cả. Cho tới khi đang thưởng trà nghe Hoàng công tử đàn cầm, tam công chúa vô phép tắc lao vào Trường Tịch cung của ta, oang oang cười chúc mừng. Ta bị nàng dọa, phụt hết trà ra ngoài, nhìn tam công chúa chống hông cười tươi như thái dương chính ngọ. Hoàng Cảnh Du vội vã giúp ta lau đi trà vương trên cằm. Ta mỉm cười nhã nhặn chào tam công chúa, nghe bên tai Tiểu Thố đang thì thầm gì đó với Tiểu Dạ.

“Tam tỷ tới thăm muội sao?”

“Mẫu hoàng cấm cung thất muội mấy ngày trời. Ta thực khó lòng tới thăm a. Muội không nên trách ta.”

Câu trả lời không liên quan. Ta xoay người muốn ngồi xuống, tiếp tục thưởng trà, nào ngờ tam công chúa nhào tới, bá vai bá cổ ta ba hoa luyên thuyên gì đó về nhị công chúa và lục công chúa cãi cọ tranh giành Tô công tử, ấy vậy mà Tô công tử vẫn một lòng hướng ta. Nếu không vì Nữ đế ban chiếu chỉ không được làm phiền thất công chúa tĩnh dưỡng, không chừng Tô công tử còn đến cầu xin diện kiến ta.

Ta đóng vai tra nữ vô tình, nghe câu nào không lọt câu đấy, bắt đầu hỏi thăm về Tô công tử một cách bóng gió. Tam công chúa đang vui, rất hào sảng huỵch toẹt ra đủ moị chuyện điên rồ của thất công chúa, dọa ta há hốc mồm sặc cả nước bọt. Trong khi tam công chúa giãi bày hết tật xấu của chủ thể, ta mang tâm thái nghe nửa nghe không, một tai vẫn thưởng thức Hoàng công tử đàn cầm.

“Ngươi năm đó vì Tô công tử nháo cả núi Vãn Liêu, Tô công tử chắc chắn nhất kiến chung tình rồi.”

“Thất muội phế sài, tất cả đều nhờ quan binh mà đạt được.” Ta uống trà, đáp lại. Ta có nghe qua vụ này bởi Phúc Tạ, thúc thúc lắm lời luôn tìm Tiểu Thố bàn chuyện tán gẫu, ta ngồi trong phòng cũng nghe thấy một già một trẻ hú hú ha há bên ngoài cửa.

“Thất muội lại thế rồi. Đúng là ốm hỏng đầu, mau kêu Chưởng thái y xem qua đi.” Tam công chúa cười sung sướng. Ta ha ha cười đáp lễ, ngoắc tay với Tiểu Thố. Nữ tì lanh lợi, rất nhanh hiểu ý ta, vội vã chạy đi. Được một lúc, Chưởng thái y đã xuất hiện, rất không vui xua tam công chúa như xua tà, nói ta bệnh mãi mới chuyển biến tốt, tam công chúa mà khiến ta xúc động mạnh, sẽ lại ảnh hưởng tới bệnh trạng. Tam công chúa bị đuổi khéo, cười lớn rời đi, tiếng cười vọng cả Trường Tịch cung yên tĩnh.

“Công chúa bệ hạ, xin hãy tĩnh dưỡng.” Chưởng thái y khách sáo dặn dò, sau đó vội vã rời đi. Nghe nói Nguyên phi có hỉ mà cả Ôn thị quân cũng có hỉ. Xem chừng hậu cung sắp trải qua cơn bão lớn, Chưởng thái y vì thế rất bận rộn, ngay cả Cố quý quân cũng hạn chế tới thăm. Ta dửng dưng ngoài mặt, trong lòng bất an, không hiểu sao ớn lạnh từng cơn.

“Công chúa, người trông không khỏe.” Hoàng Cảnh Du ngừng đàn, lo lắng nhìn ta. Ta vuốt gò má y, tâm tình xao động, dụ Hoàng công tử dìu về tư phòng, nằm phịch ra giường mê man đi. May thật, lần này không có ngất xỉu ở hoa viên, nếu không sẽ bị tiếng hét như lợn kêu của Du bà bà dọa sùi bọt mép.

Ta mơ màng tỉnh dậy đã là chập tối. Tiểu Dạ chong đèn lồng ở ngoài hiên cùng Tiểu Thố, trên bàn đầu giường, nến leo lắt cháy, mờ mờ ảo ảo rọi lên khuôn mặt ôn nhu nam tử của Hoàng công tử. Y cười, rất nhẹ, trong đáy mắt phản quang ánh nến đơn độc, cúi đầu hôn lên đốt ngón tay ta. Tóc Hoàng Cảnh Du thực mềm, mềm hơn cả một con người hiện đại hai ngày gội đầu một lần như ta, đuôi tóc nhọn cọ vào cánh tay nhột nhột.

“Công chúa, đừng dọa nô tài như vậy.” Vì ta cùng Hoàng Cảnh Du chưa thành thân nên y nhất mực đòi xưng nô tài, ta tốn mấy chục lít nước bọt không khiến y đổi được. Ta cười gượng, vươn tay vuốt ve phần gò má của Hoàng Cảnh Du, cảm thấy độ ấm áp và mềm mại kỳ lạ ở một nam nhân ngay cả thở cũng rất nam tử hán đại trượng phu, cảm nhận y dựa vào bàn tay run rẩy gầy gò của An Nhiên công chúa.

“Không cần lo. Chưởng thái y đâu rồi?”

“Bẩm công chúa, Chưởng thái y sắc thuốc cho người xong liền gấp rút chạy tới Hòa Nhã cung của Ôn thị quân rồi ạ.” Tiểu Thố lanh lảnh đáp lại, trên tay cầm nến và đèn lồng, phía sau Du bà bà mang lên bát thuốc nóng nghi ngút khói.

“Tiểu Thố, ngươi qua An Thục cung hỏi thăm dưỡng phụ. Đừng để dưỡng phụ xảy ra chuyện. Du bà bà, bà sai thị vệ ngoài cửa, thấy Chưởng thái y trở về lập tức triệu gọi.”

Ta nói xong, tựa vào gối, nhắm mắt, vắt tay qua trán. Đầu ta đau, tê rần cả hai thái dương. Vừa rồi kí ức của An Nhiên công chúa trở về, trong kí ức ta thấy một vài sự việc không tốt. Một là Ôn thị quân đã từng lợi dụng An Nhiên công chúa lúc nhỏ để tạo hảo cảm với Nữ đế, lúc mà Ôn thị quân còn là Ôn tài nhân. Y đẩy An Nhiên công chúa xuống ao cá, sau đó lao xuống cứu công chúa nhỏ. Hành động đó đá vào nơron thần kinh nào đó của Nữ đế, khiến Nữ đế bắt đầu sủng ái Ôn tài nhân.

Nam nhân khẩu phật tâm xà như vậy, nên tránh xa.

Mà ta vẫn chưa biết làm thế nào nam nhân sinh tử ở thế giới này a.

Ta thở dài, để Hoàng công tử về phòng nghỉ ngơi, đuổi cả Tiểu Dạ như muốn nói gì đó về phòng nghỉ. Tiểu Dạ vâng dạ, mắt vẫn lấp lém nhìn ta.

“Nếu không phải chuyện hệ trọng, mai nói.”

Tiểu Dạ mím môi, cuối cùng chịu mở miệng.

“Bẩm công chúa, Nữ đế triệu gọi người chiều nay. Nhưng …”

“Ta đang ngủ, không tiện diện kiến. Ngày mai sau buổi thượng triều, cho người tới thay ta tạ lỗi mẫu hoàng là được. Giờ thì lui xuống đi.”

Ta đợi tới khi Tiểu Dạ cẩn thận đóng cửa rời đi, thở phào nhẹ nhõm nằm phịch ra giường. Những kí ức về Nữ đế của An Nhiên công chúa mà ta nhớ lại được còn quá ít ỏi để mặt đối mặt với Nữ đế thâm hiểm của Đông Nữ quốc. Giả như ta sơ sảy, thân phận sẽ bị lộ, hiện tại ta diễn sâu vai trò bệnh tật nên không ai quan tâm. Nhỡ họ biết ta là tá thi hoàn hồn, liệu sẽ tin ta hay không? Giả như tin thật thì đem ta chôn sống giữ danh tiếng của An Nhiên công chúa? Giả như không tin, đem ta nhốt tới mật cung xa xôi nào đó tưởng ta bệnh thần kinh?

Ta thở dài.

Đường về nhà vẫn chưa thấy đâu.

Bình Luận (Chưa bình luận)
* Tránh spam Icon nên chỉ có thể chọn 1 Icon cho mỗi lần bình luận.
Trả lời
Like Fanpage để ủng hộ và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.