Tô công tử vẫn kiên trì đến tìm ta.

Là một công chúa đầy cao ngạo và một người bình thường ngại rắc rối, ta ngoan ngoãn ngồi yên trong phủ, để Phúc Tạ lo liệu hết thảy. Nhưng tiếp diễn mãi chỉ tổ phiền phức kéo đến, ta ở trong Trường Tịch cung đấu trí đấu tâm với Chưởng thái y ngày ngày, lại lo lắng tam công chúa lòng dạ khó lường kéo tới góp vui.

Nhân một sáng thu trong trẻo, khi ta đang thưởng trà cùng Chưởng thái y, nghe Tiểu Thố chí chóe cãi nhau cùng Du bà bà, Tiểu Dạ một mực bên cạnh ta hầu trà hầu đàn, thì Phúc thúc thúc hớt hải chạy tới.

“Bẩm công chúa bệ hạ, nhị công chúa muốn diện kiến người.”

Ta mém chút nữa đem trà từ trong miệng phụt ra. Nhân lúc Chưởng thái y bận rộn chỉnh trang y phục tiếp nhị công chúa, ta quay đầu lau nước trà vương trên miệng, rất điềm nhiên ngồi yên khoát tay áo.

“Mau mời vào.”

Dạo gần đây, đầu thường xuyên đau, kí ức của An Nhiên công chúa cũng theo đó đến không ít. Nhị công chúa – Trường An công chúa, là Hoàng thế nữ sáng giá của Nữ đế Đông Nữ quốc, một nữ nhân dung mạo đoan trang quý phái, yêu thích thơ văn, còn trẻ đã là Đại học sĩ của Đông Nữ quốc. Trường An công chúa – Vệ Cẩn Nhã là hoàng nữ của Nữ đế và đương nhiệm Nam Hoàng hậu, cùng với một vị hoàng tử khác mà ta chưa nhớ ra. Vệ Cẩn Nhã quả như lời đồn, phong thái đĩnh đạc khiêm nhường, trên người tản mát hào quang của tiên tử, hướng ta cười thật ôn nhu.

Theo kí ức của An Nhiên công chúa, Trường An công chúa tuy không thân cận An Nhiên công chuá nhưng vẫn nhiều lần ra mặt cứu thất công chúa, đối với nàng công chúa dâm loạn này ôn nhu có, lạnh nhạt có. Ta nhìn nữ nhân hường y thanh nhã thoát tục, dung mạo như hoa lan, nét cười như minh nguyệt, trong phút chốc rét lạnh từng cơn.

“Hoàng tỷ tới thăm. Muội thân thể suy nhược, khó có thể tận tình tiếp đón. Mong hoàng tỷ lượng thứ.”

Trường An công chúa lộ ra vẻ mặt lo lắng, vội vã đỡ ta ngồi xuống. Ta bị Chưởng thái y chòng chọc nhìn khinh bỉ, khóc trong lòng, mặt ngoài tái xanh, không cần giả bệnh liền bệnh.

“Hoàng tỷ tới thăm muội hôm nay, có chuyện gì căn dặn sao?”

Đi thẳng vào vấn đề để tiễn khách sớm.

Nhị công chúa đối với câu hỏi thẳng thắn của ta, nét cười trên mặt vẫn thực ôn nhu, trong đáy mắt loang loáng nét chân thành rợn người. Ta duy trì tư thế ngạo nghễ rất mỏi lưng, trong lòng ai oán than thầm. Nhị công chúa tới đây nửa phần nguyên do hẳn vì vị Tô công tử kia, còn có Ái Nhi ngày nào mãi chưa có tin tức từ Du bà bà.

“Chẳng giấu gì muội, Tô công tử ngày đêm vẫn thương nhớ muội, bất chấp thánh chỉ của mẫu hoàng.” Nhị công chúa nhẹ giọng khuyên nhủ “ Ta thấy Tô công tử như vậy thủy chung với muội, ngay cả sắt đá cũng mềm lòng, rất muốn nối lại duyên giữa hai người. Nhưng mẫu hoàng …”

Ta đầu vô cùng đau đớn, cười lấy lệ, nâng lên tách trà kề bên miệng.

“Mẫu hoàng anh minh, người đã nhận ra muội không xứng với Tô công tử si tình, mới thoái thác Tô công tử cho hoàng tỷ.” Ta rất chuyên nghiệp né đi ánh mắt lạnh lẽo của Chưởng thái y, tiếp lời, giọng giả buồn kết hợp với cơ thể suy nhược của ta, nghe như đầy tâm sự

“Tô công tử là hảo nam nhân, ta thật không xứng. Càng thêm lưu luyến, chẳng khác đũa mốc mà chòi mâm son.” Ta nhìn nhị công chúa, thở dài, trong lòng cười sung sướng vì nặn được ra câu thành ngữ trên.

“Hoàng tỷ nổi tiếng là người hào hoa, luôn lấy đức làm trọng, ngoài hoàng tỷ ra, ta thực chẳng yên tâm phó thác Tô công tử cho ai.” Nói rồi hướng nhị công chúa hơi cúi người đáp lễ.

“Mong hoàng tỷ thay ta đối đãi Tô công tử thật tốt, đừng để công tử ủy khuất như ta đã làm trước đây.”

Chưởng thái y và nhị công chúa bị một tràng của ta làm kinh ngạc, đến một hớp trà cũng không uống. Đầu ta đang rất đau, cũng chẳng quản chuyện bao đồng.

“Muội … muội thay đổi rồi.” Nhị công chúa nói, trong mắt là lệ, trên mặt là nụ cười tựa như vầng minh nguyệt, giọng lại đầy tự hào. Ta cười khổ, không nói thêm gì. Không gian cứ ngưng đọng như vậy, nhị công chúa cuối cùng đứng dậy cáo từ, dặn ta hảo hảo tĩnh dưỡng.

Ta tiễn nhị công chúa ra tận cổng Trường Tịch cung, sai cung nhân khóa kín cửa, còn dặn Phúc Tạ dù chuyện gì cũng không được hô hoán làm ầm lên. Dặn xong, ta đầu óc quay cuồng, ngã xuống đất ngất đi. Lần này, không bị tiếng hét như lợn kêu của Du bà bà dọa tỉnh nữa rồi.

Khi ta tỉnh lại, sắc trời đã sẩm tối, Tiểu Dạ lo lắng ngồi bên giường, Phúc Tạ thì hối hả sắc thuốc bên ngoài cửa, Chưởng thái y cầm tay ta, rất chuyên chú bắt mạch. Nàng mày đều nhíu, trên trán mồ hôi đầm đìa được Tiểu Thố lau lau cẩn thận, thấy ta tỉnh dậy, ánh mắt chuyên chú rơi vào lạnh lẽo. Ta mù mờ cười ha hả có lệ, cảm thấy Chưởng thái y sắc mặt không tốt sờ trán ta.

Sau đó, ta chỉ nhớ, có nghe thấy Chưởng thái y hét tên Phúc Tạ thúc thúc.

Ta tỉnh lại lần nữa, trời đã rạng sáng, bên ngoài tiếng chim hót lanh lảnh, xen vào tiếng sủa ầm ĩ của hai con cẩu không biết phải trái. Trong phòng không còn người, ta nghe thấy Chưởng thái y đang căn dặn Phúc lão ông vài điều gì đó, bên ngoài còn có tiếng Tiểu Dạ Tiểu Thố lo lắng hỏi thăm ta, Du bà bà quát hai người họ mau làm gì đó.

Đều là những âm thanh quen thuộc, ta mỉm cười mãn nguyện, nhắm hai mắt cứ thế mê man đi.

Lần thứ ba tỉnh lại, trong phòng xuất hiện thêm một nữ nhân. Ta bị dung mạo khuynh thành khuynh quốc của nam nhân dọa sợ, hộc ra một búng máu, mặt tái mét ha ha cười gượng. Nam nhân nhíu mày, ai da, ngay cả nhíu mày cũng phong hoa tuyệt đại như vậy, ta chắc hẳn vẫn còn ảo giác đây.

“Con … thật ngu xuẩn!”

Vừa mới tỉnh dậy bị mỹ nam minh diễm đoan trang là thế mắng mỏ, ta thực sự muốn khóc lớn a.

“Cho hỏi, ngài …?” Nam nhân bị câu hỏi của ta mà mặt buồn rười rượi, trên mặt gượng ra một nụ cười ôn nhuận như ngọc nhưng không che khuất nổi đau đớn.

“Chưởng thái y nói không sai. Con ngày đó bị nàng trừng phạt, sớm đem mười tám năm kí ức vứt qua sau đầu.” Mỹ nam sờ trán ta, thở phào nhẹ nhõm, trong mắt loang loáng nét cười chân thật. Ta há hốc mồm, từ khi xuyên không tới đây, lâu lắm mới gặp được nam nhân dung mạo cao quý mà hành xử chân thành tới vậy. Ta ho khan, dọa nam nhân hoảng sợ, vội gọi Chưởng thái y.

Chưởng thái y đạo đức nghề nghiệp thực tốt, nhanh chóng bắt mạch, còn dặn dò Phúc Tạ mang cháo nóng và thuốc sắc tới. Nam nhân giúp ta ngồi dậy, còn cẩn thận để thêm gối kề lưng.

Ta vô cùng cảm động, nhưng không thể nói một lời. Nam nhân này là yêu thương An Nhiên công chúa quá cố, không phải ta. Huyễn hoặc quá muộn, ta bây giờ bên cạnh cảm động còn có đau lòng và ghen tị. Có nam nhân yêu thương nàng như vậy, An Nhiên công chúa lại bạc mệnh mất sớm?

Sau khi giúp ta ăn qua loa bát cháo chay cùng uống thuốc, nam nhân mới bắt đầu kể chuyện. Ta liếc Chưởng thái y vẫn đạo mạo ngồi bên cạnh, quan sát ta không rời một giây, cảm thấy bản thân đang trong tình cảnh rất khốn khổ a.

“Vệ Hằng, ta tên Cố Chiêm Thành, là dưỡng phụ của con.” Nam nhân nói, giọng thật ôn nhu, giống như sợ hãi dọa ta bỏ chạy. Ta gật đầu rất chăm chú ngồi nghe.

Thế giới nữ tôn khó hiểu, mọi thứ đều quay mòng mòng. Ta đọc hết sách trong thư phòng Trường Tịch cung, khó khăn lắm mới ngộ ra vài điều. Đứng đầu Đông Nữ quốc là Nữ đế, hiện tại là Phụng Hoàng Nữ đế – Vệ Cẩn Mai, người ta kêu mẫu hoàng. Chủ trì hậu cung Nữ đế là Nam hậu Đường Khánh, hiệu Hiếu Nghi Nam Hoàng hậu, người ta phải gọi là nghĩa phụ, xưng hoàng nhi. Trong cung hiện tại, dưới Nam hậu còn vị trí Hoàng quý quân bỏ trống thì có bốn nam nhân lên được chính nhất phẩm nam sủng – Nguyên quân, Nhàn quân, Chiêu quân và Uyển quân, tên thật của năm vị ấy ta đều không biết. Tất cả năm người đó ta gọi kế phụ, xưng hoàng nhi. Năm người này, họ đều có con với Nữ đế, trong đó tam công chúa là ái nữ của Uyển quân, nhị công chúa là ái nữ của Nam hậu …

Cái hậu cung này, ta từ chối hiểu a.

“Cố quý quân là dưỡng phụ của người, so với Tiểu Dạ, Tiểu Thố, Phúc Tạ và Du bà bà thân cận với người hơn hết thảy, người có nhớ ra được chuyện gì không?” Chưởng thái y chán ghét mặt ta ngu ngốc, mở lời.

Dưới chính nhất phẩm là chính nhị phẩm, gồm bảy người, trong đó có Cố quý quân. Dưới chính nhị phẩm lần lượt là các nam sủng như Du thị quân, sau đó là các Tiệp dư và thấp nhất là Tài nhân. Sắp xếp như vậy có chút giống thời Đường của Trung Quốc nhưng nhìn kĩ thì không phải.

Mà khoan, Cố quý quân là dưỡng phụ của ta, tất nhiên được lên hàng chính nhất phẩm, vì cái gì mà vẫn là chính nhị phẩm?

“Cố quý quân vì lần trước người phạm thượng, bị giáng xuống làm quý quân. Trước đó Cố quý quân là Nhàn quân của Nữ đế bệ hạ.” Giống như đọc thấu suy nghĩ ta, Chưởng thái y mở miệng, rất không vui.

Cố Chiêm Thành khoát tay ngăn Chưởng thái y xúc phạm ta thêm, nắm lấy tay ta, từ tốn giải thích.

“Ta không quản. Trước giờ trong hậu cung, ta chưa từng cầu xin sủng ái của Nữ đế, từng ấy năm trong cung vẫn luôn là một Cố Tiệp dư mờ nhạt, cho tới khi nhận nuôi con. Một chút giáng chức, ta không bận tâm, con cũng không nên sầu não.” Cố quý quân ôn nhu giải thích.

Theo như Cố quý quân kể lại, trước đây Cố quý quân là Cố Tiệp dư, một quân cờ để Nữ đế áp chế Hoa quân – Mộ Dung Chấn Thành, bị đấu trí hậu cung hại mà không thể sinh con. Không thể sinh con … Không thể sinh con …

Nhưng không thể sinh con … khác gì vô sinh?! Đây là điều đau đớn nhất đối với mọi nữ nhân ở mọi thời đại! Nếu áp dụng với thế giới nữ tôn này, chẳng phải Cố quý quân đã mất mát rất nhiều sao?

“Con đừng nghĩ ngợi nhiều.” Cố quý quân vuốt khẽ tóc ta “Không thể sinh hậu thế cho Nữ đế ta từng rất đau khổ. Nhưng hơn cả, chẳng phải ta có con rồi sao?”

“Khụ …” Ta xấu hổ ho nhẹ.

Ta ôm đầu, đầu đau như búa bổ.

Từ từ đã!

Có gì đó sai sai?!

Sao ta lại không chú ý chứ?! Nữ tôn thế giới đi cùng với nam nhân sinh tử, ta muốn khóc! Nam nhân làm sao sinh tử?! Cơ thể ta không có mọc ra thứ gì kỳ quặc, cũng không có dị năng trong người, làm sao khiến nam nhân sinh tử?!

“Làm sao nam nhân sinh tử?” Mịa, họ nghĩ ta mất trí nhớ, giờ nghĩ ta ngu ngốc ta mặc kệ a!

Cố quý quân mỉm cười ôn nhu, ta thì không biết khóc sao cho thỏa.

“Sau này con thành thân, sẽ có người nói cho con. Dưỡng phụ ta không thể nói.” Cố Chiêm Thành ôn nhu giải thích, tiếp tục kể lại chuyện cho ta.

Nữ đế vì áy náy, phần vì thân phụ ta bệnh tật không thể nuôi ta, quyết định để thất công chúa ta cho Cố quý quân nuôi, phong người lên làm Nhàn quân. Từ đó ta gọi Cố quý quân một tiếng dưỡng phụ. Thân phụ ta mất sớm, được Nữ đế truy tặng Lương Kính Tuệ Hoàng quý quân , an táng theo lệ của Hoàng quý quân của Đông Nữ quốc.

Kính quân lúc đương thời sống ẩn dật, là nam sủng ít nói rất được Nữ đế sủng ái, luôn ẩn mình trong Hòa Lạc cung, trước giờ ngoài cung nhân của Hòa Lạc cung và Nữ đế ra chưa ai từng biết mặt, ngay cả Cố quý quân cũng chưa từng được diện kiến.

Ta nghe thân phụ ta một quá khứ bí ẩn như vậy, đột nhiên tự hỏi chẳng lẽ Nữ đế cho qua tất thảy tội lỗi của An Nhiên công chúa cũng là vì thương tiếc Kính quân quá cố. Nhưng thái độ của các công chúa ta gặp, chuyện này còn có ẩn tình. Ta chỉ mong ẩn tình không lớn, ta thực không muốn đấu trí giành ngai vị a.

“Kính quân tên thật là Mộ Chiêu Hoằng, là người Mộ gia, xuất thân võ môn, được đích danh Nữ đế tuyển thành Thục Tiệp dư, sau thành Kính quân. Ta trước giờ chỉ nghe nói y võ công cao cường, thậm chí còn xông pha đánh giặc, chính điều đó khiến Nữ đế ái mộ, cùng y thành thân, đoạn thời gian Kính quân còn tại thế, chỉ chuyên sủng mình y.”

Ta gật đầu, mày nhíu lại. Đến đoạn này, đầu ta đau đớn, mắt hoa hết cả lên, giống như hạ đường huyết. Cố quý quân bị ta dọa, vội vã cùng Chưởng thái y đỡ ta nằm xuống, dặn dò ta tĩnh dưỡng cẩn thận. Ta ngoan ngoãn vâng mệnh, sai Tiểu Thố tiễn Cố quý quân về tận An Thục cung. Đợi tới khi Cố quý quân đi mất, Chưởng thái y mặt mày cau có, thổi tắt nến bỏ đi.

Ta cười khổ, mệt mỏi trĩu mắt ngủ mất, trong đầu đơn thuần không nghĩ thêm gì.

Bình Luận (Chưa bình luận)
* Tránh spam Icon nên chỉ có thể chọn 1 Icon cho mỗi lần bình luận.
Trả lời
Like Fanpage để ủng hộ và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.