“Công …”

Ta liếc Tiểu Dạ. Hắn thấy vậy liền chột dạ, im thin thín đi theo. Ta gật đầu hài lòng, phe phẩy quạt trên tay, rất tiêu dạo tự tại đi giữa phố đông người qua kẻ lại, tấp nập ồn ào vô cùng. Hôm nay kinh thành hẳn có lễ hội lớn, nơi nơi đều treo đèn lồng cờ hoa rực rỡ, trẻ con đứa nào đứa nấy đều tươm tất y phục, nô đùa khắp nơi.

Sự là sau khi Chưởng thái y được an bài cho ta, bảy ngày liền ta sống trong nơm nớp lo sợ, ăn không dám ăn, uống không dám uống, đi đâu làm gì đều bị một cặp mắt như lang như hổ theo dõi. Ngay cả đi nhà xí, cũng bị song đồng mâu hàm thu thủy kia theo dõi, đầy ham muốn ăn tươi nuốt sống ta.

Sống như vậy rất đau tim! Bảy ngày! Bảy ngày ta sắp chịu không nổi nữa rồi! Nữ nhân thế giới này thật nực cười, ngay cả tôn trọng riêng tư cũng không có. Ghét vì ghét, vì cớ gì ngay cả đi nhà xí cũng không tha ta a

Chưởng thái y, nàng thực biến thái, độ biến thái này ta đỡ không nổi.

Nhưng ta vẫn chưa tìm ra cách tống khứ nàng về với Nữ đế. Hôm nay, bị cặp mắt lang sói thù hận trùng trùng nhìn chòng chọc trong bữa ăn, ta cuối cùng chịu không được nữa, trốn ra ngoài kinh thành cho khuây khỏa.

“Thính lâu kinh thành nơi nào nổi tiếng?”

“Dạ bẩm … Tiết tiểu thư, Vạn Hoa thính lâu nổi tiếng có tuyệt sắc cầm sư, rất được hoan nghênh ạ.”

“Hảo. Vậy mau qua đó.” Ta gật đầu, để Tiểu Dạ đi trước dẫn đường. Vạn Hoa lâu không hổ là thính lâu nổi danh, trang hoàng vô cùng bắt mắt, sơn son thiếp vàng, kẻ ra người vào, ồn ã so với đông cung của Nữ đế không hơn không kém, Từ cửa Vạn Hoa lâu đã nghe tới điệu cầm thực mê người, điệu cầm buồn khiến lòng nhân nao nao, bên ngoài kia thế gian điên rồ thế nào, bước vào trong sảnh chính của thính lâu, chỉ còn tiếng cầm réo rắt, mang trong mình nỗi niềm sâu xa không thể nói. Ta gật gù, đều mơ màng trong tiếng cầm ca bên tai, nhẹ nhàng nhấp miếng trà đắng.

“Khách quan, mời dùng trà.” Ta gật đầu, quay đầu đón lấy tách trà ấm, vừa nhìn sang dung mạo của người bên cạnh, hú hồn hú vía thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Công tử, ngài không cần bận lòng. Để Tiểu Dạ ta hầu trà là được rồi.” Ta đau tim a, nam nhân có cần như vậy dung nhan tuyệt sắc, nhìn thế nào cũng xinh đẹp hơn hoa, ngay cả ánh mắt luyến tiếc nhìn ta cũng đau lòng nhân mà dụ hoặc thế gian như vậy. Ta đón trà từ Tiểu Dạ, tay run cầm cập, sống lưng lạnh toát, cảm giác thế nào cũng không đỡ được cái thế giới nữ tôn nam ti này.

“Tiết tiểu thư, sắc mặt tiểu thư không tốt. Tiểu thư có muốn hồi phủ?” Tiểu Dạ nhẹ giọng hỏi. Ta lắc đầu. Giờ về Trường Tịch cung ta đối phó không nổi với Chưởng thái y miệng nam mô bụng bồ dao găm a! Ở đây thưởng cầm tốt vạn phần, tuy rằng mỹ nam thế giới này quá đặc sắc, khẩu vị ta kham không nổi.

Ta rất nhàn nhã thưởng cầm, không màng ồn ã bên tai. Cầm sư Vạn Hoa lâu nam nữ đầy đủ, mỗi người một vẻ, đa sắc đa tài, so với hậu cung sặc sỡ của Nữ đế và tam công chúa thì không kém cạnh.

Ta cứ ngồi đó, cho tới khi lễ hội thả hoa đăng diễn ra, mới cùng Tiểu Dạ lững thững đi tới Lưu Nguyện sông lúc nào hoa đăng đã dập dềnh, sáng rực cả vùng nước đen tối êm đềm. Hoa đăng thật khác so với trên phim, hoa mang hình dạng hoa sen, nhưng qua Tiểu Dạ kể, đó là đệ nhất hoa thế gian, biểu tượng cho tài năng và đức độ của nữ nhân Đông Nữ quốc – hỏa phụng hoa. Hỏa phụng hoa tựa hình sen trong trắng, nhưng chỉ có mười cánh hường vạt huyết sắc, tượng trưng cho mười điều lành trong phong tục cổ truyền nơi đây.

Lễ hội hoa đăng được tổ chức nhằm tưởng nhớ người đã khuất, còn có dâng lên lời chúc và nguyện cầu một cuộc sống nghi gia nghi thất, an nhiên giàu có. Hoa đăng hầu hết được làm thủ công, bên hồ người bán vô cùng, ta cùng Tiểu Dạ mỗi người mua lấy một, thắp lên cây nến sáp thơm bé xíu xiu ở nụ hoa đăng.

Đây là lần đầu ta thả hoa đăng, cảm giác thật tốt. Ta nhìn hoa đăng nhỏ bé le lói như ngọn đèn đêm đang dần hòa mình vào con đường ánh sáng, con đường linh thiêng dẫn lối người chết về gặp lại gia quyến, nâng đỡ họ trong thế gian phàm tục.

Chỉ là tâm trạng tốt không kéo dài lâu. Ta đang phe phẩy quạt vô cùng thích thú nhìn Tiểu Dạ chật vật thắp hoa đăng. Cuối cùng quyết định giúp hắn một tay. Tiểu Dạ hiển nhiên thụ sủng nhược kinh, đến một lời cảm tạ nói không thành lời. Ta thắp hoa đăng, đưa cho Tiểu Dạ, nhìn theo hoa đăng trôi theo dòng nước đen tuyền, vắng lặng vô cùng, ngay cả khi đang phản chiếu kinh thành phồn hoa.

Trong khoảnh khắc ta chợt nhận ra, hoa đăng sẽ đi về đâu? Sáng mai sẽ có người dân dọn hoa đăng dưới hạ lưu sông nhưng hiện tại hoa đăng đang đi về chốn nào? Hoa đăng lấp lánh, thật mỹ lệ, thật đau lòng, thật xao xuyến mà thật ghê rợn. Hoa đăng mang theo linh hồn người chết, biết ai tốt biết ai xấu. Hoa đăng đi về cõi niết bàn xa xôi ấy có gặp An Nhiên công chúa? Hoa đăng đi về miền mơ hồ có thể thay ta hỏi nàng công chúa ấy đôi lời?

Ta chìm trong suy tư, theo chân Tiểu Dạ đi dọc Lưu Nguyệt sông êm đềm. Bên kia bờ sông, đàn hát vô cùng náo nhiệt, ta nghe đến tiếng cầm lạc lõng đan vào không gian vui vầy. Tiếng cầm hảo ảo não, réo rắt và day dứt, khiến khách nhân dừng bước chân vội vã. Nhưng thế gian vô tình, giữa muôn vàn nhân kia, chỉ mình ta chững bước, lắng nghe tiếng cầm ca từ phương trời xa xa. Cầm ca tha thiết, như tiếng ai kêu khóc hướng thế gian tìm sự an ủi.

“Tiếng cầm thật hảo.” Ta buột miệng cảm thán mà trong lòng chua xót không biết nguyên do.

Tiểu Dạ bên kia vội vã nhắc nhở ta, giờ Hợi đã quá nửa. Hiện tại, Chưởng thái y đã say giấc, ta cũng nên trở về. Gió đêm hạ lành lạnh thổi qua nước tóc ta, Tiểu Dạ vội vã choàng tới khăn choàng, nhanh nhẩu cùng ta hướng về kinh đô hoa lệ.

Hôm nay thật yên ắng. Trường Tịch cung nằm tít trong cung điện xa hoa, nhìn về phía hoàng hôn, quay lưng với bình minh và thế gian tự tại.

Giống như An Nhiên công chúa ta.

Cầm đã tàn, tiếng cầm ca kêu làm chi nữa lòng người có màng đâu? Trên phủ cao kia, đèn lồng rực rỡ như muôn vàn ánh sao, hoa đăng lấp lánh trên sông nối đuôi nhau đi về miền cực lạc an bình, nam nhân trẻ tuổi chạm tới dây đàn cầm vang lên từng tiếng ting tang trong veo như tiếng nước chảy.

Song đồng thu thủy mù mịt tâm tư, ngay cả gió đêm hè buốt giá cũng không thể mang về phút trong lành nơi đáy mắt ấy. Nam tử nhìn xuống đoàn người kéo nhau hưởng hội, mặc cho tiếng cầm kêu tha thiết xé lòng, giống như thế gian vẫn luôn mặc kệ y.

Nhưng đột nhiên, giữa sự ồn ã ấy, nàng xuất hiện. Nữ tử bí ẩn, nữ tử kỳ lạ dừng lại giữa phố đông người, mặc cho người người xô lấn theo muôn vàn hoa đăng kia, nữ tử vẫn dừng lại.

Cô độc, u sầu, vị tha.

Nàng tìm kiếm tiếng cầm của y, nàng nhắm mắt lắng nghe tiếng y cầm bên tai. Nàng đứng giữa muôn vàn sắc đỏ của đèn hoa lễ hội mà tựa như ánh sao duy nhất. Nàng dừng bước giữa thế gian nhộn nhạo kia đang như một bản cầm lệch âm, nhẹ nhàng và tiêu dao như gió hạ ngoài phủ.

Nàng là ai?

Nữ tử bí ẩn bắt đầu rời đi, chậm rãi và thật nhanh như khi xuất hiện. Nàng biến mất trong dòng người, tiếng cầm ngưng trọng giữa thế gian. Bản cầm của y vẫn chưa xong, nàng đã cất bước rời đi?

Nhất kiến chung tình khiến thế gian bi ai!

Nữ tử bí ẩn ẩn hiện, tà áo thanh thiên ấy tan vào hơi sương đêm và cầm sư bí ẩn buông rơi đàn, trong mắt đều là lệ.

Sáng sớm hôm sau, khi ta tỉnh giấc, Chưởng thái y tươi cười như hoa, ngồi bên cạnh bắt mạch cho ta. Ta cười gượng, nghe Chưởng thái y vô cùng nhu mỳ khuyên nhủ ta không nên ham chơi về muộn. Chẳng là đêm qua trở về, ta nhiễm gió lạnh, lăn ra ngất trước cửa phủ, khiến toàn bộ cung nhân trong phủ bị dọa sợ một phen hú vía. Ai da, tỉnh dậy liền thấy Chưởng thái y yêu nghiệt đang tươi cười ôn nhuận, ta thật sự muốn khóc.

“Cơ thể ta luôn không an phận. Thật nhờ Chưởng thái y giúp đỡ.”

Ta khạc ra mấy câu xã giao màu mè kiểu cổ trang, sau đó rất tiêu soái rời giường, ra lệnh đông tay nam bắc, kết lại một câu ta cần Tiểu Dạ chuẩn bị điểm tâm và y phục mới.

Chưởng thái y ý vị thâm trường phía sau nhìn ta chòng chọc, nhìn ta đến mồ hôi cũng lạnh toát, sau đó thật ôn nhu thở dài mà ta vì tiếng thở dài ấy bụng đều đau.

“Công chúa bệ hạ, người nên giữ sức khỏe. Rất nhiều người xấu sẽ lợi dụng công chúa cơ thể suy nhược mà trục lợi.” Chẳng hạn là ngươi a, Chưởng thái y. Ta lén khóc thầm, đi theo Tiểu Dạ ra bên ngoài hậu hoa viên của Trường Tịch cung.

Ta đang thưởng hoa thưởng trà, nghe Tiểu Thố phả cầm, bên ngoài cung lại huyên náo vô cùng ồn ã. Chưởng thái y thôi biến thái, rất nhàn nhã ngồi đối diện ta nghe cầm thưởng trà, bị ồn ào kia kinh động tới, rất vô duyên liếc mắt ta như hỏi cung. Ta mặt tái nhợt, rất đau đầu, có chuyện gì xấu đều quy về ta hết là sao? Ngay cả Tiểu Thố đáng yêu lanh lợi còn ăn vụng, bị Du bà bà bắt được a.

Ta tiếp tục bình chân như vại, nửa điểm không nhúc nhích. Huyên náo ngoài kia chỉ một lúc liền dịu xuống, hoa nhẹ nhàng rơi xuống trong tách trà ta trên bàn, ta nheo mắt thỏa mãn. Sự yên bình cuối cùng cũng trở về với ta, thật phi thường thống khoái.

Chết tiệt, ta đều học Phúc thúc thúc, dùng đến từ phi thường thống khoái rồi. Ta cũng chẳng phải lão già ham thích đánh cờ như Phúc thúc thúc a.

“Bẩm công chúa điện hạ, Tô công tử cầu xin diện kiến người.”

“Không tiếp.” Bị Chưởng thái y nhìn chòng chọc trách cứ, trong mắt đều là khinh thường và căm ghét, ta mắt điếc tai ngơ: “Để Phúc Tạ lo liệu.”

Nam hầu Tiểu Bính vâng dạ tuân mệnh, nhanh chóng thay đĩa điểm tâm mới, mặc kệ ngoài kia, đại cẩu và tiểu cẩu đang thi nhau sủa lớn vô cùng, sủa to tới mức Chưởng thái y ôn nhu như từ mẫu cau mi tâm.

Ta ha ha cười, rất vô duyên mặc kệ tâm trạng xấu của Chưởng thái y, trong lòng lại nặng nề vô duyên cớ. Tiếng cầm đêm qua từ kí ức vang tới, thật êm đềm ru ta vào mộng mị an bình chỉ mình ta huyễn hoặc.

Bình Luận (Chưa bình luận)
* Tránh spam Icon nên chỉ có thể chọn 1 Icon cho mỗi lần bình luận.
Trả lời
Like Fanpage để ủng hộ và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.