“Công chúa bệ hạ! Công chúa bệ hạ!”

Vệ Hằng nghe lão nhân gia Phúc Tạ kêu ầm lên bên ngoài, mày đều cau lại, đập tay lên bàn. Con muỗi tội nghiệp nghoe nguẩy mấy cái chân, là cố gắng bay đi. Ngày hạ nóng nực, tiết trời nóng ẩm như vậy, muỗi sinh sôi đàn, ta sắp điên lên rồi. Sáng nay đã sai Tiểu Thố mua sả về, đã đến giờ ngọ, mà người chưa thấy đâu.

“Mau nói.” Ta lầm rầm, cảm thấy Tiểu Dạ ở trên vai cẩn thận xoa bóp, Ái Nhi hầu bên cạnh, rất tận tâm vì ta dâng trà quạt mát.

“Tô công tử, ngài ấy … “

Đây là lần thứ ba trong tuần này rồi đấy. Ta trong đầu nhớ vẫn chưa ra Tô công tử kia là ai, thân phận với ta ngoài nam tần ra còn có cái gì mờ ám mà đã một tháng rồi vẫn nhất mực kiên trì tiếp kiến ta.

“Mau nói ta bận.” Ta đón lấy tách trà từ Ái Nhi, hương trà hoa nhài thực thanh mát, nếm được vị đắng êm dịu, ta nhịn không được gật gù thỏa mãn.

“Tô công tử đã biết công chúa điện hạ trong phủ … Người một tháng qua đều không … rời phủ … Tô công tử sống chết muốn gặp người, công chúa!” Lão nhân gia khổ sở lau mồ hôi nói.

“Ta không gặp, y làm gì ta?” Ta lười nhác phản biện, Ái Nhi hướng ta một thìa chè cung đình ngon miệng. Tiểu Dạ thay Ái Nhi hầu quạt ta trong khi nữ hầu vì ta đàn một khúc Phiêu lãng êm tai. Lão nhân gia nghe ta nói, chật vật lau mồ hôi, ngoan ngoãn đi ra ngoài. Ta nghe tiếng lão nô bước xa, mắt nhắm nghiền mệt mỏi.

Một tháng vừa rồi, Tô công tử bí ẩn kia ngày nào canh Tỵ đều tìm đến, muốn diện kiến thất công chúa Vệ Hằng. Lần nào cũng bị từ chối thẳng thừng, thả chó tiễn khách, y không một chút bị ảnh hưởng, vẫn kiên trì tìm đến. Khiến ta vô cùng đau đầu, tâm trạng sa sút, muốn phẫn nộ lật bàn.

“Tiểu Dạ, đi tìm Tiểu Thố. Xem nàng gặp chuyện gì giờ này chưa về. Ái Nhi, xuống giúp lão nhân gia đuổi Tô công tử về, ta muốn một mình nghỉ ngơi.”

Nam nữ hầu đồng thanh vâng dạ tuân mệnh, nhanh chóng xoay người rời đi, để ta một mình nghỉ ngơi.

Ta chợp mắt, tỉnh lại sắc trời xanh thẫm, mây mù từ phương xa ùn ùn kéo tới, gió yên ắng đột ngột đổi chiều, cung nhân cuống quýt thu dọn y phục phơi phóng. Tô công tử đã rời đi, nội phủ vì thế yên bình không ít.

Ta thấy Tiểu Thố và Ái Nhi ồn ã cãi cọ, nhíu mày, hướng hai nàng đi tới. Tiểu Thố và Ái Nhi thấy ta lại gần, cả người cương cứng, sợ tới mức lông tơ đều dựng hết lên.

“Hai ngươi, sao không mau đi giúp Du bà bà dọn dẹp, còn ở đây cãi nhau qua lại?”

“Công … Công chúa bệ hạ … Tô công tử nhất quyết không chịu rời đi … Công tử đã quỳ trước phủ hai canh giờ, Phúc Tạ thúc thúc dặn ta không phiền tới người nhưng … “ Ái Nhi lưỡng lự, nàng rõ ràng thương hoa tiếc ngọc, hoặc giữa hai người có gian tình. Ta vô tâm vô phế không được, cả đầu đều đau, Tiểu Thố lo lắng quan sát ta.

“Gọi nhị công chúa. Tiểu Thố, mang thuốc đã sắc lên.” Ta không muốn nhiều lời, trực tiếp xoay người. Phúc Tạ vội vàng mở cửa, Tiểu Dạ phía sau khoác lên vai ta áo choàng lông thú ấm áp.

Trời trở gió, không khí ẩm lạnh tràn vào tư phòng, thổi tắt cả nến. Bên ngoài kia nhân gian đổi dời ra sao ta mặc kệ. Đừng lôi ta vào muôn vàn rắc rối nữa Tô công tử. Vệ Hằng đã chết rồi, chỉ còn ta, một người tên Hằng nhưng nhất quyết không phải Vệ Hằng của ngài.

Ta vì thời tiết thay đổi, thể trạng xuống dốc, mất ba ngày sau ta mới hồi phục. Ta nghe Tiểu Thố cùng Tiểu Dạ trò chuyện bên tai, Tô công tử bị tài chém gió của Phúc Tạ dọa, ba hôm nay đều không xuất hiện.

Chẳng là lão nhân gia đem một mặt khóc lóc, nói Tô công tử quấy rầy ta tĩnh dưỡng, hại ta trở bệnh, đã một tuần nằm liệt không ăn không uống. Tô công tử nghe thấy hoảng sợ, rời đi luôn. Ta hài lòng, dặn Tiểu Dạ thưởng cho Phúc Tạ theo ý Du bà bà – để lão nhân gia bảy ngày nghỉ về quê dự hôn lễ ái nữ nhà lão. Ta còn tiện thêm, thưởng lão vài chục lượng bạc đi đường.

“Ái Nhi đâu?” “ Ái Nhi đưa Tô công tử về Trường An cung, đã ba ngày chưa về.” Ta nghe Tiểu Thố vô tâm vô phế, hẳn Ái Nhi không gặp chuyện. Trong tám nàng công chúa của Phụng hoàng Nữ đế, nhị công chúa là nữ nhân hào hoa bậc nhất kinh thành, có tài thơ văn nổi tiếng trong hoàng cung. Ái Nhi cùng Tô công tử tới đó, tất nhiên sống sung sướng hơn là Trường Tịch cung rách nát điêu tàn với An Nhiên công chúa dâm loạn này.

Nghĩ tới đây, ta ảo não.

“Tiểu Dạ, thay ta dặn Du bà bà, sắp xếp cho Ái Nhi với nhị công chúa. Tiện thể tuyển thêm cung nhân, mọi người gần đây vất vả không ít rồi.” Ta thuận miệng nói, Tiểu Dạ thôi trợn mắt ngạc nhiên, ngoan ngoãn thi hành. Tiểu Thố bên cạnh vẫn hầu quạt, thỉnh thoảng châm trà hầu ta.

Ta lúc đó trong đầu chỉ có ăn với ngủ, không nghĩ vì một mệnh lệnh đó mà cung Trường Tịch ba ngày ba đêm gà bay chó sủa. Sự là sau khi ta yêu cầu, Du bà bà theo lệnh ngay lập tức thực hiện. Chuyện này bị lộ ra bên ngoài, truyền tai mọi kiểu cung nhân trong hoàng cung, rơi vào tai mắt của tam công chúa Khánh Nhàn công chúa lại thành thất công chúa tuyển nam tần.

Ta khi biết tin, thiếu chút nữa thổ huyết, đem tách trà quý giá đều ném tới trên giường. Tiểu Thố Tiểu Dạ đồng dạng bị ta dọa sợ, không dám nói một lời.

Tam công chúa đứng trước thềm Trường Tịch cung, đi cùng nhị vị nam tần dung mạo đặc sắc, hoa nhường nguyệt thẹn, so với nữ nhân càng xuất chúng vạn phần. Ta lau miệng, oai hùng không sợ chết, đi tới trước mặt tam công chúa.

“Ta nghe …”

“Mọi sự đều do cung nhân đồn đại. Ta cần thêm cung nhân cho Trường Tịch cung, không phải thú nam tần. Tam công chúa nhọc công rồi.” Ta nhanh miệng, sau đó quay ngoắt người về phủ, không để tam công chúa phân trần nhiều lời. Tiểu Dạ nhanh chóng theo ta, Tiểu Thố phía sau thay ta tạ lỗi với tam công chúa.

Ta thừa nhận làm thất công chúa không tệ. Nàng ta trước giờ đều không coi ai ra gì, kiêu ngaok vô cùng, ta bây giờ hành xử như vậy, ai ai nhất nhất đều tin ta là An Nhiên công chúa.

Nghĩ tới đây, đầu lại đau. Mỗi lần đầu đau, kí ức của An Nhiên công chúa lại ùa về. Từng mảnh kí ức, gọi lại một đời phong lưu hoan lạc của An Nhiên công chúa, nhưng trong đó ta nhìn thế nào cũng chỉ thấy một nữ nhân đơn độc, chìm đắm trong khoái lạc. Theo phong cách ngôn tình mà nói, hẳn An Nhiên công chúa có người trong lòng, nhưng vì sự xảy ra mà hai người không thành. Chính điều đó thay đổi An Nhiên công chúa, từ một thanh thuần tiểu hài nhi của Phụng Hoàng Nữ đế, thành dâm loạn ngang ngược An Nhiên công chúa.

Mưa hạ ào ào, ta trở về Trường Tịch cung, đã thấy Du bà bà cầm ô ra đón. Du bà bà nhìn ta lo lắng, ta đầu đau không muốn nói chuyện, khoát tay yêu cầu điểm tâm.

Mưa rào rào, cầm bên tai réo rắt não lòng, cả người nóng hầm hập trong cơn sốt vặt, ta nhắm mắt, đột nhiên thật nhớ nhà.

Nhà ta không giàu không nghèo, khá giả đủ sống. Ta rất bình thường, là con gái cả trong nhà, bên dưới còn một cậu em trai. Những thứ bình thường như vậy, làm nên ta, không phải An Nhiên công chúa của Đông Nữ quốc.

Ta lại ủy mị rồi.

“Tiểu Dạ, bên ngoài đại cẩu và tiểu cẩu sủa gì vậy?” Ta mệt mỏi hỏi.

“Bẩm công chúa, là Tô công tử ạ.” Ta ngán ngẩm thở dài.

“Tiễn khách. Ta bệnh nặng không tiếp. Còn nữa, mau triệu Khổ thái y tới.” Khổ thái y, cái tên thật đặc sắc. Ta lần đầu nghe, cười ra thành tiếng, bị Phúc Tạ thúc thúc ái ngại nhìn.

“Vâng ạ. Nô tài lập tức đi ngay!”

Ta chỉ mơ màng nghe được Tiểu Dạ đáp lại, cứ thế mê man đi mất. Khi ta tỉnh dậy, nghe Tiểu Thố, mới biết mình hôn mê ba ngày ba đêm. Ta thì nhiễm hàn, cơ thể suy nhược, Khổ thái y đã nhanh chóng kiểm tra khám xét, đưa đơn thuốc sắc lên. Thái y dặn bệnh tình của ta đến từ cơ thể suy nhược, tâm không vững, sinh ra bệnh tật. Lão khuyên nhủ ta thật tâm tĩnh dưỡng, hạn chế lo chuyện bao đồng. Ta gật đầu, rất thích thú nghe Tiểu Thố phả cầm, cho tới khi chiếu chỉ của Nữ đế ban tới.

Nữ đế an bài ta một thân tín thái y trong cung, ta không nghĩ kỹ, ngay lập tức đồng ý. Tới hôm sau, đúng canh tỵ, thái y do Nữ đế an bài cho ta xuất hiện, ta lúc đó đang thưởng hoa trong hậu viện, nhìn thấy dung mạo của thái y bí mật, thiếu chút nữa hộc ra trà ngon.

“Chưởng thái y, phiền ngài giúp đỡ.”

“Được hầu hạ công chúa là phúc phận của nô tài. Công chúa điện hạ, xin cho phép thần bắt mạch.”

Chưởng thái y, Chưởng Nhã, là nữ thái y dung mạo tuyệt sắc, tựa như tiên tử hạ phàm, vận trên mình lam sam đơn sắc, không hề diễm áp quần phương mà tuyệt sắc sâu đậm lòng nhân. Chưởng thái y đối với ta cười ôn nhuận, không hổ lương y như từ mẫu, nàng bắt mạch cho ta rất cẩn thận, trước khi phán bệnh còn chu đáo hỏi han tình hình sinh hoạt của ta.

Chưởng thái y tốt như vậy, vì cớ gì cùng thất công chúa tranh đoạt nam nhân?!

Đó cũng là nguyên do cho việc ta gần như hộc ra trà ngon khi nhìn thấy mỹ nhân giai lệ.

Ta nhớ, chuyện xưa kể lại, Chưởng thái y cùng một thị vệ yêu thầm nhau đã lâu, nàng đã lên kế hoạch tươm tất hướng thị vệ đó cầu hôn. Ai ngờ, thất công chúa si mê dung mạo của thị vệ đó, mạo phạm tới nam nhân đó, khiến y tự sát. Chuyện này được Nữ đế bưng bít tin tức, nhưng chưa chắc Chưởng thái y không biết. Ái nhân của nàng chết thảm như vậy, nữ nhân thiên tài tất nhiên sẽ tìm cách báo thù!

“Công chúa điện hạ, người cần tĩnh dưỡng lâu dài. Bệnh ăn vào xương tủy, chữa trị có khó khăn.” Ta nhìn chằm chằm vào bàn tay nõn nà của Chưởng thái y, cả người đều lạnh toát. Ta thế nào cũng không muốn gần nàng ta!

Nhìn Chưởng thái y cười đoan trang diễm lệ, ta rét lạnh, lông tơ đều dựng hết lên vì sợ. Gần vua như gần cọp, ta thấy không sai. Bất giờ, gần cả thân tín thái y của Nữ đế cũng đáng sợ như vậy a!

Bình Luận (Chưa bình luận)
* Tránh spam Icon nên chỉ có thể chọn 1 Icon cho mỗi lần bình luận.
Trả lời
Like Fanpage để ủng hộ và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.