Ta tên Hằng, hiện tại là Vệ Hằng, là thất công chúa – An Nhiên công chúa của Phụng Hoàng Nữ đế – Vệ Cẩn Mai, Nữ hoàng Đại đế của Đông Nữ quốc. Mở mắt đã xuyên không tới đây, một người bình thường như ta, trước hết chính là la hét ầm ĩ, tuyệt vọng tìm ra lí do nên cơ sự này. Bất quá, có la hét đến khản cổ cũng không ai nghe, nội phủ vắng lặng hiu tàn rít rít tiếng gió qua khe cửa không đóng kín đáp lại một mặt đầy nước mắt của ta.

“Thất công chúa nghe chỉ! Phụng Hoàng Đại đế ra lệnh, An Nhiên công chúa tội tày trời, đạo đức mục nát, giáng tới cung Trường Tịch sám hối!”

Hả? Ta chưa hiểu chuyện gì, theo bản năng quỳ xuống đón lấy thánh chỉ, miệng há ra rồi ngậm vào muốn nói lại thôi. Vị công công cũng không đợi ta phản ứng, nhanh chân cùng cận vệ bỏ trốn, để lại ta ngơ ngác đỡ thánh chỉ trên tay.

Ta thế nào cũng không nhớ ra Vệ Hằng An Nhiên công chúa mắc trọng tội gì a!

Vệ Hằng ngán ngẩm, đỡ cái lưng đau nhức về gian phòng ẩm thấp kia, cái gian phòng nhìn cung quá an toàn đi, hiện tại lao về bên ngoài kia, ta dự cảm không lành. Bất quá thánh chỉ đã quăng thẳng trước mặt như vậy, vùng vẫy cũng vô ích, phản kháng thì đầu rơi máu chảy. Cắn răng, ta nằm vật xuống đất nhắm mắt ngủ. Trời hè oi nóng, nằm trên sàn chính là sướng nhất thiên hạ rồi.

“An Nhiên công chúa, Tiểu Dạ …”

Ta bật người dậy, giật mình nhìn nam hài tử vì hành động đột ngột đó mặt tái dại đi, không chừng đã bị dọa sợ. Ta nằm một đêm trên đất, tóc tai vướng cả vào vết nứt trên sàn, rối tung rối mù hết lên. Vệ Hằng ngáp, trong lòng oán thán. Nữ nhân không ưa thích cẩm bào hoa lệ, váy vóc đắt tiền cũng được nhưng cái răng cái tóc phải chăm chút, không thể để yên vậy. Đón lấy cái lược từ tay Tiểu … Già? ta cứ ngồi trên đất trải hết rối tung rối bù, trải ra cả trứng chấy, thật kinh khủng.

“An Nhiên công chúa …”

“Tiểu Già … ” Cái tên nghe thật kỳ cục. Đông Nữ quốc không tồn tại trong lịch sử, hẳn là thế giới khác, giống như tiểu thuyết ta đọc. Nhưng, ta ôm đầu, ngay cả chỉ dẫn ta về nhà cũng không có a! Đây chẳng khác gì cùng đường. Với lại chẳng phải bây giờ kí ức của chủ thể nên về đây sao! Ta toàn nhớ ra mấy chuyện chẳng ra làm sao, tỉ như vì lí do gì một công chúa mang danh An Nhiên lại bị trừng phạt như vậy?!

Nam tì cương cứng người, trợn mắt nhìn ta. Ta mạt tiếu phi tiếu, thổ huyết trong lòng. Ta lại nghe nhầm tên?

“Vâng thưa An Nhiên công chúa. Người có gì phân phó nam nô?”

“Cung Trường Tịch đường nào tới?” Ta nghe nhầm thật rồi!!! Trong lòng tự vả, ta khóc không ra nước mắt mà hỏi.

“Thưa công chúa, để nam nô dẫn đường.”

¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬

Cung Trường Tịch, như cái tên, âm u tĩnh mịch cả vạn dặm, cung nhân thì ít ỏi và nội cung thì heo hút tàn tạ, so với gian nhà ta tỉnh dậy không hơn không kém. Ta trông lòng hứng trí, nội cung tồi tàn như vậy, sẽ không có người kéo đến gây rắc rối, ta chẳng phải sẽ sống an nhàn sao. Dựa vào kiến thức manhua lâu năm, hẳn đường về nhà chính là sống tới khi chết già sẽ về được.

Hi vọng vậy.

“Trường Tịch cung phòng lắm nhân thiếu, cho mỗi cung nhân mỗi người một gian phòng nghỉ. Nhớ dọn dẹp chính gian phòng của mình cho tốt, bằng không tự mình kiểm điểm.” Ta chém gió thành bão, xoay người rời đi, tai điếc làm ngơ cung nhân xì xào. Xì xào ta mặc kệ, sống chết có số, nghe đồn đại không bằng tự tính kế bảo vệ mình. Giờ phải tìm mấy cái bẫy chuột, bẫy gấu, giấu đầy phòng, còn có nến, có dao phay thái thịt, nếu tìm thấy rìu, càng tốt.

“An … An Nhiên công chúa …” Lão nô già yếu ớt gọi ta. Ta quay đầu, không cười nổi, cương cứng nhìn qua. Lão nô gia không hiểu sao giật thót mình, cả người đều run, lắp bắp mãi mới nói ra được.

“Bảy vị nam tần, họ đều nghe theo ân đức của Phụng Hoàng Đại đế, nhân đều đã rời đi, chỉ còn … chỉ còn Di quý nhân … Di quý nhân ngài ấy … ”

Ta cau mày, không nhớ ra An Nhiên công chúa có bảy vị nam tần.

“Di công tử ngài ấy tin tưởng công chúa oan ức, nhất quyết chống lại thánh chỉ … Chỉ sợ … chỉ sợ lúc này công chúa … người không tới ngăn cản … Di công tử sẽ chết mất!” Lão nói mãi không xong. Ta như đi trên lửa, phần vì hoảng phần vì sợ.

“Còn dông dài?! Mau dẫn đường!”

Khi ta tới nơi, nhân vẫn còn tại, chỉ là đang nằm vật trên đất nhiễm tơ máu. Người của Đại Lý Tự nữ nhân mặt hung tợn, trừng mắt nhìn ta. Ta trong lòng sợ đến tê dại, làm liều vung chân đá nàng ta, nhào tới cứu người. Ta cứu được người rồi thì nữ nhân ta đá bị văng xa một mét, nằm kêu khóc trên đất.

WTF?!?!?!

“An Nhiên công chúa, xin tha mạng. Thần chỉ nghe theo …!”

“Nghe theo? Nghe theo?! Mạng người không phải cỏ rác! Đúng là hồ ngôn loạn ngữ, nếu ta không đến kịp, đã mất một mạng người oan ức!” Ta sợ quá hóa rồ, trong lòng giận dữ che mờ con mắt, không để ý tất cả cung nhân đều lùi lại, sợ hãi nhìn ta.

“Công chúa tha mạng! Thần ngu dốt!”

Ta ra vẻ hừ một tiếng, chân run run thiếu chút nữa ngã quỵ. Là ta đánh người, đánh người hộc máu! Ta nhìn hai bàn tay, nhiễm máu của Di công tử và máu hộc ra của người làm công ở Đại Lý Tự, trong lòng một trận tê dại.

An Nhiên công chúa này không bình thường.

¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬

Di công tử được cứu. Nam nhân gầy gò bị đánh tới thảm, hướng ta nói lời đa tạ. Di Giai là nam tần phủ An Nhiên công chúa, xuất thân nông bần, là người cương trực, tin ta oan ức vì chính y đã nghe được Tam công chúa kế hoạch. Nghe Di công tử thuật lại đầu đuôi câu chuyện, ta há hốc mồm, ôm mặt khóc rống trong lòng.

An Nhiên gì chứ?! Chính là cuồng loạn mới phải.

Ta viết hưu thư cho Di công tử, để y trở về gia quyến, cùng mấy nghìn lượng bạc, hướng y cảm tạ cùng tạ lỗi. Xong xuôi, ta về nội cung, gào hết âm lượng, dọa cả Tiểu Dạ bên ngoài chạy mất.

Được rồi. Thiên địa nghe đây, ta tên Vệ Hằng, là An Nhiên thất công chúa của Phụng Hoàng Nữ đại đế công minh phân ưu, mệnh danh là dâm loạn bậc nhất công chúa của thế giới nữ tôn nam ti này. Nàng ta một mình thú bảy nam nhân, suốt ngày chòng ghẹo nam tần của các công chúa khác, lần này phạm trọng tội chạm tới sủng nam của Phụng Hoàng Nữ đế cao cao tại thượng, bị trừng phạt bỏ đói ba ngày tại Lãnh phủ, giáng tới cung Trường Tịch.

Thất công chúa An Nhiên là nữ nhân am hiểu nội công, tuy nhiên không có tư chất hay đạo đức, cuối cùng chỉ xuất chúng mỗi khinh công. Chính vì thể mới mang cái tên An Nhiên, an an nhiên nhiên, tự do tự tại, không biết phải trái trắng đen, không coi thiên địa ra gì.

Về kế hoạch của Tam công chúa, nàng ta dụ dỗ An Nhiên công chúa đi chòng ghọe Du thị quân của Nữ đế. Thất công chúa ngu muội, ham mê nam sắc nên nghe theo, trời tối mịt mù nên không nhận ra nam nhân mình trêu đùa, cuối cùng bị phạt. Bị đói ba ngày, An Nhiên công chúa bị hạ độc trong nước uống, chết ngay lập tức và ta tá thi hoàn hồn vào.

Ta ôm đầu, mẹ nó, có cần cẩu huyết như vậy!

“Mẹ nó! Mẹ nó! Tiểu Dạ đâu!”

“Dạ! Công chúa điện hạ có gì … ”

“Tìm ta bả chuột. Cái chốn này chết đi cho xong!” Ta ở lại chính là bể khổ! Bể khổ a! Ta làm sao mà sống được cơ chứ! Từ nhỏ tới giờ cuộc sống ta quá bình yên nên trời đất mới đầy tới đây sao. Ta gục xuống, khóc rưng rức, mặc kệ Tiểu Dạ luống cuống tay chân.

“Thôi lui xuống đi. Tất cả đều lui xuống! Khi nào ta gọi hãy xuất hiện. Đừng làm phiền ta.” Ta lầm rầm, nghe Tiểu Dạ đóng cửa sau lưng, trèo lên giường cố ngủ. Ta hẳn đang mơ đi, ngủ một giấc mọi chuyện liền ổn.

Khi ta tỉnh giấc, mọi chuyện vẫn thế.

Ta thành thất công chúa rồi, cả ngày chỉ ăn với chơi cùng đọc sách, chán tới muốn mửa ra cầu vồng. Nhưng ta nên án binh bất động, không nên nháo nhào thanh lâu ngu ngốc, tự nhiên rước về cục nợ thì chết. Uống một ngụm trà thì cửa đột ngột mở tung, ta cứ thế phun hết trà ngon ra ngoài.

“Thất hoàng muội, dạo này an ổn quá đi. Còn không mau cùng bản công chúa đi thanh lâu!”

Ta mặt đơ.

“Tiểu Dạ.” Tiểu Dạ từ sau vâng dạ đáp.

“Thả chó tiễn khách.” Trà ngon bị phá lòng người khó nhân ái. Hơn nữa đi thanh lâu giữa ban ngày ban mặt, ngươi coi cái danh công chúa là phân chó bên đường chắc. Giờ này ta mà loạn, mẫu hoàng gì đó không chừng đem ta tứ mã phanh thây.

“Thất muội còn giận ta sao? Ta không nghĩ muội đi nhầm hướng …” Ta ngẩng đầu. Ra đây là tam công chuá, dung mạo thất xuất chúng, trên người vận lam bào thoát tục vô cùng, không nghĩ người như vậy lại ham thích thanh lâu cùng sắc đẹp. Nàng ta cười, đẹp như vạn ánh minh dương chói lòa, nao nao lòng nhân. Ta thở dài, ta chính là yếu lòng, trước giờ đối với nữ nhân đều là yếu lòng.

“Tam tỷ đừng nói vậy. Thất muội ta hiện còn mệt mỏi, không thể bồi hoàng tỷ đi thanh lâu.”

Ta uống thêm một ngụm trà.

“Đại phu dặn muội bị nhiễm hỏa, bệnh đi vào xương tủy, cần tĩnh dưỡng vài năm mới khỏe hẳn.” Ta không có cảm nóng, chỉ là vừa chết đi sống lại, cơ thể rệu rã sắp chết còn đó nên đại phu đoán sai, quăng ta vài thuốc thang thuốc bổ và bảy năm giữ người nghỉ ngơi.

Tam công chúa giống như lượng lự mà cười cười, cúi người rời đi. Ta ở lại, uống hết bình trà rồi lăn ra ngủ, ngủ đến tối mịt mù. Ngáp một cái thật dài, ta gãi lưng đi ra khỏi phòng, cung nhân ồn ào thấy ta thì im thin thít. Đèn lồng treo khắp nơi, ta nhìn đến lóa cả mắt, nhìn xuống thấp hơn, Tiểu Dạ đâu rồi?

“Công chúa điện hạ, Tô công tử muốn diện kiến người.”

“Ai?” Ta gãi đầu. Vứt mẹ hết lễ nghi đi.

“Tô công tử … Nam sủng của người … ” Lão nương già run run.

“Không tiếp. Thả chó tiễn khách. Mau dọn điểm tâm lên. Ta đói rồi. Kêu Tiểu Thố và Ái nhi đun nước tắm đi.” Ta mặc kệ, ra lệnh cho lão bà bà xong, quay đầu về phòng. Bên ngoài ầm ĩ tiếng chó sủa. Cung nhân nơi này sợ ta nhưng thông thái, biết tuân theo mệnh lệnh mà không hỏi ngược lại, như thế thảo nào sống lâu cùng An Nhiên công chúa hở tí cầm roi đánh người. Mà cái sự đánh người này, ta nghe từ Tiểu Thố. Tiểu Dạ là thân tín nam hầu, bị An Nhiên công chúa đánh nhiều nhất, trên lưng đầy sẹo. Ta mới lần đầu thấy hoảng hết cả lồng mề, thiếu chút nữa dập đầu tạ lỗi.

Ta bước vào trong phòng, thưởng thức điểm tâm, không quan tâm tới bên ngoài cẩu bất đồng, ồn ĩ náo loạn cả Trường Tịch cung.

Bình Luận (Chưa bình luận)
* Tránh spam Icon nên chỉ có thể chọn 1 Icon cho mỗi lần bình luận.
Trả lời
Like Fanpage để ủng hộ và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.