Ông hội đồng Tú ở đất Trương Định này tiếng tăm lẫy lừng. Người đời truyền miệng mấy ai giàu ba họ, mấy ai khó ba đời, vậy mà suốt ba đời nhà ông Tú đều là hội đồng nắm trong tay ruộng lúa bạt ngàn cò bay thẳng cánh, hàng trăm người ăn kẻ ở.

Ông có 2 người con trai là cậu hai Thành, cậu ba Nhân với cô út Mây. Hai cậu con lớn đều đi học bên trời Tây về, cậu hai Thành phụ ông hội đồng quản lí tá điền, coi sóc đồng án. Cậu ba Nhân mê mẩn y học từ tấm bé đang làm đốc tờ cho bệnh viện lớn trên huyện. Còn cô Mây được ông bà hội đồng quá thương yêu, không nỡ để cô rời xa nửa bước. Cô Mây là con vàng con bạc, thời bấy giờ gia can nào coi trọng cầu khẩn con trai chứ nhà ông hội đồng Tú hết mực chiều chuộng con gái. Kẻ ăn người ở trong nhà cũng chỉ có mấy người làm lâu năm mới biết mặt cô Mây, cô ở trong nhà miết chứ ít chạm mặt ai mà cũng mấy khi có người nào dám dòm thẳng mặt cô. Người ta đồn cô Mây đẹp, đẹp lắm. Da dẻ hồng hào, dáng vóc thướt tha, tóc mềm đen mượt xoã dài óng ánh như con sông lớn xẻ dọc đất trời êm đềm chảy mãi… trên người cô toát ra sự cao quý của gia đình quyền thế. Dù là con út trong nhà nhưng xưa nay từ trên xuống dưới ai cũng gọi cô là cô Mây bởi nghe đâu cô Mây khó tánh, cô không thích người ta kêu mình là út Mây.

– Cô Mây đâu rồi con.

– Dạ thưa bà. Sáng sớm cô đã dẫn theo thằng Tiến với con Mận đi hái sen.

Con Lành thưa với bà hội đồng. Nó là con hầu riêng của cô Mây, nhưng cô không ưng nó. Trong nhà không thiếu người làm nhưng năm ngoái con Lành té xỉu bên bờ ruộng được cậu hai Thành đem về. Hỏi ra thì nó là dân làng bên, má nó mất, nó lưu lạc tìm chỗ nương thân mà đi tới làng này đói quá té xỉu. Ông bà hội đồng thương tình giữ nó lại làm người ở trong nhà, ông hội đồng thấy nó trạc tuổi cô Mây nên để nó theo hầu cô luôn. Nó là đứa bị cô la nhiều nhất, chắc do còn non dại lóng ngóng tay chân mà cứ sai chỗ này hư chỗ kia làm cô Mây phật lòng. Mỗi lần nó khóc rưng rức là bà vú lớn tuổi nhất trong đám kẻ ăn người ở trong nhà hay dặn nó:

– Bây phước đức lắm mới được về làm kẻ ở nhà ông hội đồng Tú chứ gặp nhà khác người ta đánh mày bầm mình lâu rồi. Cô Mây là cành vàng lá ngọc, bây là người ở mần sai nghe vài câu la chửi là chuyện thường tình. Muốn có miếng ăn qua ngày thì liệu thân mình chứ để bị đuổi đi là thành hồn ma bóng quế đó đa.

Cô Mây thích uống trà sen, được ướp trong búp sen hồng tự tay cô ngắt. Trời còn chưa sáng, mới ửng hừng đông là cô dậy thay quần áo dẫn theo hai đứa người ở đi cùng. Đây là thói quen sở thích của cô, chèo trên cái xuồng nhỏ, thằng Tiến cẩn thận chậm rãi chèo ra giữa hồ, Mây đưa tay lựa những bông sen cánh còn e ấp, chỉ chập chừng chờ nắng lên cao là nở rộ, đưa những nhuỵ sen hứng lấy sức sống trời cho. Đó mới là những bông ướp ra được trà ngon nhất, thơm ngọt thanh cao. Con Mận đứng trên bờ ngó nhìn cô Mây, nó là con hầu theo cô từ thuở lên 10. Cô coi nó như chị em ruột thịt, nó cũng thương quý cô hết lòng, nó chỉ thấy mỗi lần được đi hái sen, đi dạo ruộng cùng cô Mây là những kí ức tươi đẹp nhất của nó ở kiếp này. Hái được một lát thì trời bắt đầu rạng, ánh sáng chiếu xuống hồ sen làm những giọt nước còn đọng trên lá trở nên lấp lánh y hệt những viên pha lê. Mây bước lên bờ, con Mận chạy xuống phụ thằng Tiến ôm mấy bông sen Mây vừa hái. Tá điền vài người ra ruộng sớm cũng lát đát đi trên con đường đất mòn.

– Dạ cô Mây đi hái sen đó hả?

– Ừ. Mọi người ra đồng sớm dữ đa.

– Nay trời sương dày, dự trưa nắng gắt lắm nên tranh thủ ra đồng sớm rồi về lẹ cô ơi.

Gia đình ông hội đồng Tú quanh năm làm việc thiện, đối đãi không bạc với tá điền. Ai ai cũng kính nể, quý mến gia đình ông. Đặc biệt khác với sự nghiêm nghị của cậu hai Thành làm người ta e dè, cậu ba làm đốc tờ hiếm khi thấy mặt, người dân ai mà gặp qua cô Mây rồi ai cũng tấm tắc bởi sự gia giáo toát ra từ con người cô. Cô không hạnh hoẹ chanh chua như mấy cô nhà quyền quý khác, cũng không sổ sàng, cợt nhã quá phép mà cô có chừng mực, vừa gần vừa xa khi tiếp xúc làm người ta vừa thoải mái khi đứng gần nhưng cũng vừa không dám quá phép lấy một lời, đó cũng là lí do ít ai dám ngước nhìn thẳng cô lâu. Hình ảnh cô đi hái sen ướp trà là thân thuộc nhất ở cái làng này, cô đi khi rất sớm, ít khi chạm mặt nhiều người nhưng một khi ai đã gặp qua cô Mây dù chỉ là thoáng nhìn cũng không bao giờ quên được dáng vẻ của cô.

Dù là vậy nhưng thật tâm dưới vẻ ngoài thanh cao ấy Mây cũng chỉ là một cô gái lanh lợi, thiện lương. Mây học được cách khép nép với người ngoài, chỉ trước mặt ba má, hai anh với con Mận Mây mới tự nhiên cười nói. Ai cũng thương yêu cô hết lòng, cuộc sống của Mây cứ êm đềm hạnh phúc suốt những năm tháng còn ở bên ba má như vậy. So với hai anh, Mây được cưng chiều nhiều hơn, sự bảo bọc hết mức cũng làm Mây trở nên xa lạ trong mắt mọi người. Cô không cấm ai gọi cô là út Mây nhưng ngoài ba má ra cũng không có ai dám kêu cô như vậy. Người ta cứ mường tượng ra muôn kiểu rồi rào trước đón sau nhưng không quá ảnh hưởng nên Mây cũng kệ. Dần dà rồi cái gì lâu quá cũng thành quen, Mây trở thành những phiên bản khác nhau được truyền đi từ trong nhà ngoài ngõ đến xa xôi hơn nữa… Cô Mây của nhà ông hội đồng Tú là viên ngọc quý, là báu vật ông bà trân trọng nhất, là người con gái mà người đàn ông nào gặp rồi cũng ôm mộng về cô. Cô biết điều đó, cô cũng luôn tự hào và cảm thấy may mắn khi được sinh ra trong gia đình như vậy. Cuộc đời có lắm thăng trầm nhưng những năm tháng này chính là những nốt thăng bay bổng, vui sướng nhất của Mây. Những bữa cơm cùng gia đình, những lần pha trà cho ông hội đồng hay cả những lúc trêu ghẹo cậu hai Thành với cậu ba Nhân. Giống như bữa cơm chiều hôm nay, Mây lại vờ giọng hạnh hoẹ cậu hai Thành:

– Cậu hai, coi bộ dạo đây cậu hai bận dữ đa.

Mây ngồi trên bàn ăn cất tiếng khi thấy cậu hai Thành vừa đặt lưng ngồi xuống.

– Sao coi bộ cô Mây dạo này cũng rãnh dữ đa. Chắc phải mua thêm mấy cuốn sách cho cô để cô đọc giết thời gian nghen.

Mây nghe tới đọc sách là đánh trống lảng.

– Ây da, tự nhiên nhức đầu quá đa. Thôi không ấy hôm sau rồi anh em mình tâm sự nghen.

Cái bộ giả đò của Mây làm cậu hai với ông bà hội đồng phì cười. Trông cậu hai Thành khó tánh vậy chứ có Mây là chọc cậu cười miết, về nhà dù có bực dọc chuyện ở đâu khi nào gặp Mây là cậu dẹp hết. Con em gái này là món quà trời ban cho nhà cậu, trong mắt cậu Mây là người lương thiện, trong sáng, là một đứa nhỏ cần được chở che. Bữa cơm toàn tiếng cười nói rôm rả, những gia đình quyền quý khác có tiền, có của chưa chắc gì đã có được niềm vui hạnh phúc trọn vẹn như thế. Người đời hay nói sống có đức mặc sức mà ăn. Có lẽ đúng cứ sống lương thiện trời xanh ắt sẽ tự an bài…

Bình Luận (Chưa bình luận)
* Tránh spam Icon nên chỉ có thể chọn 1 Icon cho mỗi lần bình luận.
Trả lời
Like Fanpage để ủng hộ và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.