“Con đã nói bao nhiêu lần là con sẽ không trở về đó đâu. Ba muốn thì kêu người khác về làm đi, con không thích và cũng không bao giờ trở về.” Ngôn Bác Văn chau mày, anh tựa đầu vào ghế, hai mắt khép lại ung dung mà hưởng thụ. Mặc cho cha anh đang tức giận đến nhường nào, Ngôn Bác Văn vẫn thể hiện thái độ cương quyết của mình.

Anh là một người yêu thích sự tự do, ghét sự quản lý của người khác. Nay bắt anh trở về làm việc ở Quốc tế Ngôn thị chẳng khác gì giết anh còn hơn. Ngôn Bác Văn ghét nhất là bị hạn chế sự tự do, về đấy suốt ngày bị quản lý, không chơi bời được, anh nhất định sẽ không về đó đâu.

Làm việc ở văn phòng chỉ toàn là một màu nhạt nhẽo, không ai nói với ai câu nào, cả ngày dán mắt vào cái máy tính. Ở trong tình trạng như vậy, Ngôn Bác Văn chắc chắn sẽ chết mất thôi. Thật là nhàm chán, lại còn không có mấy em gái xinh đẹp như ở bên ngoài, những người phụ nữ làm việc ở văn phòng lúc nào cũng khô khan, không thú vị giống như mấy cô em mà anh quen.

Ngôn lão gia đã giận lại càng giận hơn, ông trợn mắt điên máu lên, suýt chút nữa lao lên đánh người: “Cái thằng nghịch tử này, ba mày đã nói như thế rồi mày vẫn không nghe lọt tai à? Tao cho mày biết, nếu mày không về công ty làm việc, tao sẽ cắt toàn bộ chi tiêu của mày, xem mày ăn chơi trác tán kiểu gì nữa.” Thật sự làm ông muốn thổ huyết mà.

Ngôn phu nhân nhức hết cả đầu, bà nhăn nhó đỡ lấy chồng mình, ấn lão chồng này ngồi xuống: “Ông, bình tĩnh, nếu không bệnh tim sẽ tái phát bây giờ. Chú ý đến sức khỏe của mình một chút, đừng có tức giận làm ảnh hưởng đến bản thân mình.” Bà cũng đến mệt với cha con nhà này, ai cũng ngang như nhau, chẳng ai chịu ai câu nào cả. Khuyên cũng chẳng ai nghe, bà biết phải làm gì đây.

“Bà nhìn nó như thế kia bảo tôi làm sao mà không tức giận cho được chứ? Sao tôi lại sinh ra cái thằng nghịch tử như thế này vậy trời ơi?” Ngôn lão gia than giời than đất, chiếc gậy trong tay ông không ngừng đập mạnh lên đất tạo nên những âm thanh cộc cộc thật chói tai. Lần nào Ngôn Bác Văn về nhà là Ngôn lão gia đều giận đến mức hận không thể thổ huyết ra ngoài.

Ngôn phu nhân trừng mắt, bà đánh mạnh lên người con trai mình một cái: “Bác Văn, con im lặng một chút đi, nhịn cha con một chút sẽ chết hay sao? Cha con lại đổ bệnh ra đấy thì ai chăm được.” Rồi bà đưa cho chồng mình một cốc nước: “Ông uống nước một chút đi, đừng có giận như thế nữa.”

Bà thật sự mệt chết vì phải đi hòa giải mối quan hệ giữa hai cha con này. Lúc nào hai người cũng căng thẳng chẳng khác gì dây đàn, bà thật sự cảm thấy bất lực vì cứ sống trong tình cảnh như vậy. Nhà họ Ngôn có bao giờ được yên ổn đâu.

Ngôn Bác Văn nhún vai, khuôn mặt nhơn nhơn không nghe lọt tai ai câu nào, anh cũng không nói nữa, chẳng muốn nhiều lời cho mệt hơi. Giờ anh chỉ muốn đi uống rượu, đi tìm mấy cô em xinh đẹp ngoài kia.

“Bác Văn, mẹ thấy cha con nói đúng đấy, con trở về công ty đi. Công ty nhà mình không có ai đứng đầu rồi, con mà không trở về thì công ty sẽ mất đấy. Đó là cả tâm huyết của cha con, con muốn nhìn thấy cả cơ đồ của nhà mình bị phá hủy như thế à?” Ngôn phu nhân thở dài, bà cố gắng khuyên bảo con trai thay cho chồng mình, ông ấy cũng đã giận lắm rồi. Thằng con trai phá gia chi tử của hai người không biết có còn cứu vãn được nữa không đây, giờ chỉ đành cố gắng hết sức để thay đổi nó thôi.

Nhưng hai người cho dù có cố gắng như thế nào, thì nếu muốn thay đổi thật sự, cái này còn phải tùy thuộc vào ý chí của Ngôn Bác Văn nữa. Nếu người đàn ông này cứ không chịu thay đổi, cả ngày ăn chơi sa đọa như thế thì có trời cũng không cứu nổi. Cho nên, người quyết định chủ chốt trong chuyện này là Ngôn Bác Văn.

Mà người đàn ông này cứ ngoan cố như thế, không nghe lọt tai ai câu gì, thế thì hai người có khuyên đằng giời cũng không thể nào cứu nổi.

Giờ Ngôn Bác Văn nghe mấy lời kia có khác gì như vịt nghe sấm vậy.

Người đàn ông thở dài một tiếng: “Mẹ à, mẹ đừng có nói nữa. Mẹ đã biết tính tình của con như thế nào rồi mà, con không thích sự gò bó, cho nên sẽ không trở về đâu. Hai người nếu sợ thì ra ngoài tìm đại một đứa nào đấy rồi nhận nó làm con nuôi đi. Như vậy nhà họ Ngôn không phải sẽ có người nối dõi tông đường hay sao? Thế là không phải cả ngày tức tối vì con nữa. Vẹn cả đôi đường rồi còn gì.” Người đàn ông vừa cười vừa nói, trong đôi mắt dâng lên một sự giễu cợt. Đây chính là cách thức tốt nhất rồi, làm như vậy sẽ không có ai làm phiền đến cuộc sống tự do của Ngôn Bác Văn nữa.

Ngôn lão gia tức nghẹn họng, ông thật sự bất lực vì thằng con trai này của mình. Biết làm gì để có thể trị được cái tính khí ngang ngược này của nó đây. Chẳng lẽ lại cho đóng băng hết tài khoản của nó, như vậy nó mới biết điều? Nhưng mà vợ của ông thiết nghĩ lại thương con trai, bà nhất quyết không để cho Ngôn lão gia làm như thế, nếu không ông đã làm vậy từ lâu rồi.

“Được, mày không trở về công ty thì cuối tuần này mày đi xem mắt cho tao. Bao nhiêu tuổi đầu rồi, cũng phải lập gia đình đi, không được ăn chơi lêu lổng nữa. Chuẩn bị lấy vợ sinh con đi.”

Bây giờ, ông thật sự hy vọng có một người vợ để quản lý thằng con trai này của mình. Giờ có người nào như thế chắc Ngôn lão gia cảm thấy vui lắm đây. Ông liên tục sắp xếp những cuộc gặp mặt cho Ngôn Bác Văn với mấy vị tiểu thư môn đăng hộ đối với nhà họ Ngôn, nhưng thằng con trai này của ông không đến thì cũng trêu chọc cho con gái nhà người ta chạy mất. Chuyện lấy vợ sinh con của Ngôn Bác Văn cũng thật khiến cho hai ông bà đau đầu.

Người đàn ông bất lực thở dài: “Ba vẫn còn muốn con đi xem mắt để giống như mấy lần trước nữa à? Con nói trước có đến thì con cũng sẽ không đàng hoàng đâu, ba có chắc là muốn con đi?” Ngôn Bác Văn vẫn chưa muốn bị hôn nhân hạn chế tự do đâu. Chưa một người phụ nữ nào có thể làm cho anh rung động cả.

Mấy người mà cha anh sắp xếp không phải nhìn vào gia sản này của nhà họ Ngôn thì chắc gì bọn họ đã chịu đến. Bị anh trêu chọc cho một chút là đã chạy không kịp rồi ấy.

Hơn nữa, bộ sưu tập phụ nữ của anh cũng trải dài từ đây đến cuối đất nước rồi, thích thì chọn một cô trong đấy cưới để chống đối thôi là được, nhưng quan trọng là Ngôn Bác Văn không có hứng thú cưới bọn họ làm vợ. Trong chốc lát, hình ảnh của Hạ Nhược Vũ rụt rè bỗng hiện lên trong đầu anh, làm cho người đàn ông này bất giác cong môi cười.

Cô gái này khiến cho anh cảm thấy hứng thú phết.

“Mày!!!” Ngôn lão gia thật sự cạn ngôn vì đứa con trai này. Mấy lần trước vì Ngôn Bác Văn mà mặt mũi của ông đã mất hết rồi, ông không biết phải nói gì về trường hợp này nữa.

Chưa để cho cha mình nói hết, Ngôn Bác Văn lại đứng dậy, cười cười nhìn ba mình: “Con đi ra ngoài chơi đây, ba mẹ muốn chửi thì để mai hãy chửi tiếp đi, cố gắng giữ sức khỏe mới chửi được. Con đi đây!” Người đàn ông cầm áo khoác rồi lẳng lặng bỏ ra ngoài, mặc cho Ngôn lão gia tức suýt thì ngất đi.

Bình Luận (Chưa bình luận)
* Tránh spam Icon nên chỉ có thể chọn 1 Icon cho mỗi lần bình luận.
Trả lời
Like Fanpage để ủng hộ và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.