Sở Dật chậm rãi ma sát nơi đó bằng ngón tay, miệng thì di chuyển khắp trên cơ thể của Vi Hiểu Lam, anh hôn từng nơi từng nơi một, thẳng xuống đến bụng của cô. Mùi hương này thật dễ chịu, thật khiến người ta phát điên.

Từng dòng nước ấm và trơn ướt chảy xuống tay Sở Dật cùng ga giường, anh tinh tế kích thích mỗi một vị trí mẫn cảm nhất của cô, nhóm lên ngọn lửa dục vọng ẩn sâu bên trong cô. Khi anh kéo tay ra, trên ngón tay còn đọng lại chất dịch lóng lánh dưới ánh đèn, nhìn thấy cảnh đó, máu toàn thân như dồn hết xuống giữa hai chân.

Sở Dật nhích người, một tay kéo căng hai cánh hoa xinh đẹp ra, kế tiếp đặt đỉnh đầu đang căng cứng trước lối vào. Anh dùng thứ thô to kia cọ xát vài lần, thấy VHl đã mềm nhũn người không thể phản kháng nữa thì mạnh mẽ ép tới.

Cơn đau dữ dội dưới thân làm Vi Hiểu Lam tỉnh táo lại ngay tức khắc, cô khép chặt hai chân, dùng tay đánh liên tiếp vào người Sở Dật:

“A, đau quá, anh làm gì vậy? Tránh ra!”

“Tiêm thuốc.” Sở Dật hít sâu một hơi không dám vọng động, bởi vì cô căng thẳng mà nơi đó như muốn bóp gãy thằng em của anh.

“Tại sao lại tiêm thuốc chứ?” Vi Hiểu Lam siết chặt hai nắm tay, mặt mũi nhăn nhó.

Sở Dật dùng hai tay kéo căng chân của cô sang hai bên, nói như thật:

“Vì em bị bệnh, tôi giúp em, một lát là không đau nữa.”

Vi Hiểu Lam nửa tin nửa ngờ, nhưng trong lúc cô chần chừ ấy, nơi nào đó vừa hay thả lỏng, Sở Dật nhân cơ hội đẩy người tới, một phát vọt vào hơn phân nửa. Của anh quá to, Vi Hiểu Lam không thả một lần nuốt được hết. Cô run lên, hai mắt trợn tròn, miệng kêu la:

“Không tiêm… A, ưm… không muốn… tiêm… ư…”

Nói giữa chừng thì bị người đàn ông kia rút ra chọc vào vài lần, cơ thể lập tức nổi lên phản ứng, sự phản đối biến thành tiếng kêu đầy mị hoặc. Ngay cả khi cô không biết gì về anh, thân thể vẫn tham luyến như muốn cắn chặt anh không buông, cảm giác vừa gần gũi vừa kỳ lạ này khiến cô không cách nào hiểu được. Tại sao? Tại sao lại thấy quen?

Sở Dật cũng phát hiện ra sau mình rất thích thú trước cơ thể của Vi Hiểu Lam, nhưng khi tiến vào thì không có tầng ngăn trở, vì vậy, ánh mắt anh thay đổi, anh bắt đầu thô bạo làm cô. Hai chân Vi Hiểu Lam bị kéo căng hết cỡ sang hai bên, Sở Dật mạnh mẽ đẩy hông tới trước, đánh từng đợt nhanh và mạnh vào giữa hai chân cô.

“Đừng, làm ơn… làm ơn… á…”

Tiếng kêu của cô mỗi lúc một nhỏ, bởi vì thể lực của VHl không tốt lắm nên mới qua vài phút, cô đã mềm nhũn nằm trên giường, bị Sở Dật hung hăng va chạm. Mỗi lần anh tiến vào đều gần như ghim toàn bộ phân thân vào người cô, cơn đau ban đầu thoáng qua sau đó biến thành khoái cảm mãnh liệt, dồn dập khiến cô hít thở không thông.

Vi Hiểu Lam thở hổn hển, miệng phát ra tiếng rên rỉ vụn vặt. Âm thanh mềm mại chạm đến tận tim gan của Sở Dật, anh điên cuồng phóng túng bản thân. Ba năm nay anh chưa từng có cảm giác này, muốn đâm xuyên qua cơ thể của người trong lòng. Sự thỏa mãn này không chỉ trên cơ thể mà cả tâm hồn.

Biểu cảm của VHl giống như đúc người vợ chưa cưới đã qua đời của anh, giống đến nỗi anh nhầm tưởng mình trở về lần đầu tiên với cô.

Đôi mắt Sở Dật đỏ lên, anh đột nhiên giữ chặt eo cô rồi vừa đỉnh người tới trước vừa nói:

“Em là của tôi, là của riêng tôi!”

Cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng của VHl, cô không rõ đây là gì, nhưng thật dễ chịu, thật thoải mái. Sở Dật càng mạnh bạo, bên dưới cô càng tiết ra nhiều mật dịch hơn.

Âm thanh cơ thể va chạm từng đợt vang lên trong căn phòng rộng, cùng với đó là tiếng thở dốc của Sở Dật. Anh cũng không rõ từ bao giờ mà phân thân của mình đã trượt hết vào trong cơ thể cô, thậm chí chạm đến hoa tâm.

Vi Hiểu Lam đầu óc mụ mị, mắt không thể nâng lên nổi.

“A… A….”

Dục vọng cuồn cuộn chảy tràn qua khóe mắt của Sở Dật, anh không kiềm chế bản thân chút nào, thả hết sức lực như thể định đóng đinh cô. Chiếc giường dưới thân không ngừng bị va chạm phát ra tiếng “cót két” vang dội.

Hai chân Vi Hiểu Lam đặt trên vai của Sở Dật, bị anh ôm chặt lấy. Chăn và ga trải giường lúc này nhăn nhúm không ra hình dạng gì nữa. Anh ra ra vào vào có nhịp điệu, trong miệng phát ra âm thanh thỏa mãn.

Sở Dật vô cùng yêu thích cảm giác được bao bọc này, ấm nóng, mềm mại, dễ chịu. Anh vừa thả lỏng vừa cố kiềm chế để không gọi tên người khác trong lúc quan hệ với Vi Hiểu Lam.

Miệng huyệt đã bị anh thọc vào rút ra để lại vô số mật dịch trong suốt, toàn bộ nếp gấp của nơi tư mật đều đang giãn ra hết cỡ mới có thể nuốt trọn được thứ nóng bỏng dưới thân anh, nhưng như vậy còn chưa đủ khiến Sở Dật thấy sung sướng.

Sau khi thấy Vi Hiểu Lam không còn nói gì nữa mà chỉ nằm đó mơ màng, anh rút khỏi người cô, để cô nằm sấp trên giường, sau đó từ phía sau tiến vào.

Cặp mông tròn mẩy nằm gọn trong tay của Sở Dật, anh dùng tay siết lấy hai bên mông Vi Hiểu Lam rồi kéo căng ra. Đêm tối, Sở Dật hùng hục cày cấy trên cơ thể của người con gái xinh đẹp quyến rũ, mê luyến không rời khỏi cô.

Anh cọ xát liên tục vào trong huyệt, mỗi lúc một mạnh, không biết chán, không biết mệt. Cả cơ thể Vi Hiểu Lam đều dính đầy dấu vết hoan ái cùng anh, dấu hôn xanh tím, dấu răng cắn sau lưng hiển hiện rõ chiến thích của Sở Dật.

Anh hài lòng bóp phía sau cổ cô, kéo mông cô lên cao rồi dùng sức đỉnh hông. Sự va chạm kịch liệt của anh đổi lại từng tiếng kêu phản kháng trong cổ họng của VHl, cô đã không chịu nổi nữa, khắp nơi đều tê dại, cô sắp tan chảy rồi nhưng người đàn ông phía sau vẫn chưa chịu dừng lại.

Chẳng biết qua bao lâu, Sở Dật lại kéo cô đổi tư thế, lần này anh để cô nằm nghiêng trên giường, một tay kéo chân trái cô lên sau đó xâm nhập từ phía sau.

Quá đủ rồi, Vi Hiểu Lam khóc thút thít muốn xin tha, tất cả những lời muốn ra khỏi miệng đều biến thành âm thanh “a… ưm…” đầy kích tình.

Sở Dật cảm giác như toàn thân đang hưng phấn kêu gào, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô đơn giản thế này.

Cơ thể Vi Hiểu Lam xóc nảy liên tục, đầu cô choáng váng không rõ đông tây nam bắc, chỉ biết giữa nơi tư mật đang có thứ quái ác đang hung hãn bắt nạt cô. Mồ hôi tích lại trên trán và sau lưng Sở Dật, anh bóp mạnh lên cơ thể của cô, mỗi nơi đều để lại những dấu tay hồng hồng đầy thô bạo.

Một đêm dài, Vi Hiểu Lam bị đối phương hành xác liên tục, cổ họng khô khốc đầy khó chịu. Cô tưởng chừng chuyện này sẽ mãi mãi không có hồi kết.

Sở Dật hung mãnh khiến Vi Hiểu Lam phải ra đến hai lần, chân mềm nhũn không còn sức lực, còn anh cả người thư thái dễ chịu ra ra vào vào bền bỉ.

Đến tận gần sáng, Sở Dật mới run run xuất hết vào bên trong cơ thể cô. Anh thu dọn mọi thứ khi Vi Hiểu Lam đang nằm bẹp trên giường, đầu ngón tay cũng không nhúc nhích nổi.

Sở Dật ngồi bên giường, đưa tay đỡ cô dậy cho cô uống chút nước. VHl mệt đến nỗi gần như thiếp đi, uống được một hớp nước liền ngoẹo đầu sang một bên ngủ mất.

Sở Dật đưa tay sờ lên tóc cô, mi mắt hơi rũ xuống.

Bình Luận (Chưa bình luận)
* Tránh spam Icon nên chỉ có thể chọn 1 Icon cho mỗi lần bình luận.
Trả lời
Like Fanpage để ủng hộ và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.