Vi Hiểu Lam lập tức dùng sức giữ chặt khăn tắm, nhưng chút sức lực của cô không so được với người quanh năm lăn lộn trong giới hắc đạo như Sở Dật. Anh từng là sát thủ, từng chết đi sống lại bao nhiêu lần dưới tay kẻ thù, mỗi một lần như vậy đều để lại kinh nghiệm chiến đấu phong phú, Vi Hiểu Lam chạy thế nào?

Kéo hai lần, khăn tắm đã bị anh vứt xuống sàn nhà. Vi Hiểu Lam liều mạng bò lên trên, muốn trốn thoát khỏi người này, cô sợ đến nỗi mặt không còn một giọt máu nào.

Sở Dật để mặc cho cô bò đi, sau đó anh túm cổ chân cô kéo ngược trở về, lạnh lùng nói:

“Hoặc là nghe lời, hoặc là sẽ đau.”

Đầu óc Vi Hiểu Lam lúc này gần như không còn nghĩ được gì nữa, cô chỉ biết thút thít nói:

“Về nhà, tôi muốn về nhà…”

Sở Dật nhíu mày nhìn vào trạng thái của cô, cảm giác cô có chút không bình thường liền hạ giọng trấn an:

“Không phải sợ, tôi không làm hại em.”

Quả nhiên, sau khi nghe anh nói sẽ không làm hại mình, Vi Hiểu Lam hơi ngạc nhiên đưa đôi mắt to tròn ầng ậng nước nhìn về phía anh.

Sở Dật nói tiếp:

“Em có sợ đau không?”

Vi Hiểu Lam chậm rãi gật đầu.

Sở Dật quan sát biểu cảm lo lắng của cô, thấy lông mày cô hơi giãn ra, anh tiếp tục dỗ dành:

“Vậy nằm im thì sẽ không đau.”

Vi Hiểu Lam lắc lắc đầu:

“Không được, không được phép cởi đồ của tôi.”

Chỉ qua hai ba câu nói, Sở Dật liền phát hiện tâm trí của cô gái này không bình thường. Cũng không phải thiểu năng trí tuệ, nhưng hình như… rất dễ lừa gạt.

“Tại sao không được?”

“Chỉ có người xấu mới cởi đồ của con gái.” Vi Hiểu Lam nhỏ giọng đáp.

“Tôi cứu em thì là người tốt, vậy cởi đồ em cũng không được sao?”

Câu hỏi này khiến Vi Hiểu Lam hơi đờ ra, cô lắc đầu, lại gật đầu, không biết phải nói thế nào. Dì Lưu nói người tốt sẽ không làm hại cô, nhưng cởi đồ cô vẫn là xấu.

Cơ thể của Vi Hiểu Lam lõa lồ trong không khí, ánh đèn chiếu xuống khiến làn da trắng mịn của cô càng thêm mê người. Sở Dật đã vô cùng kiên nhẫn, nhưng sức chịu đựng của anh thật sự có giới hạn, đặc biệt là khi nhìn thấy đôi mắt ướt nước của cô. Nơi nào đó chắc hẳn cũng sẽ ướt như vậy khi anh tiến vào.

Sở Dật cúi đầu, đột nhiên hôn lên đôi môi hồng hào mềm mại của Vi Hiểu Lam. Mùi sữa tắm hòa cùng mùi cơ thể của thiếu nữ nhẹ nhàng truyền tới khiến anh không kìm chế nổi nữa, anh dùng một tay giữ chặt hai tay của Vi Hiểu Lam trên đỉnh đầu, sau đó thô bạo hôn cô.

Vi Hiểu Lam lại bắt đầu giãy giụa, Sở Dật dừng việc hôn cô lại, cảnh cáo:

“Phản kháng sẽ bị đánh, em có muốn bị đánh đau không?”

“K…Không muốn!”

“Vậy thì nên nghe theo tôi, sau hôm nay, tôi sẽ cho em về nhà.”

Về nhà? Vi Hiểu Lam mím môi nhìn anh, một lát sau mới nói:

“Thật sao?”

“Ừ.”

Sở Dật một lần nữa hôn xuống, ngậm lấy đôi môi anh đào của cô rồi đưa lưỡi vào trong. Vi Hiểu Lam không biết phải làm gì, cô khó chịu hé miệng muốn nói gì đó, lại bị anh nhân cơ hội quấn lấy đầu lưỡi mà liếm mạnh.

Cơ thể Vi Hiểu Lam phiếm hồng cực kỳ xinh đẹp, tay Sở Dật di chuyển lên vòng ngực căng tràn, ra sức nhào nặn. Anh thô lỗ chạm vào khắp cơ thể cô như một con ngựa mất dây cương, muốn rong ruổi trên thảo nguyên rộng lớn.

Vi Hiểu Lam co rụt người lại, xấu hổ nâng chân lên muốn đá anh.

Sở Dật nhanh nhẹn dùng một tay đè chặt cái chân hư hỏng của cô xuống, sau đó chen vào giữa hai chân cô để tránh bị cô huơ trúng chỗ hiểm.

Anh hôn mạnh và đẩy lưỡi vào sâu bên trong, cực kỳ lưu luyến mùi hương trên môi Vi Hiểu Lam. Cô mơ mơ màng màng bị anh dẫn dắt, chìm vào trong dục vọng. Cơ thể cô phản ứng vô cùng thành thật, giống như đã quen thân với Sở Dật từ lâu, mỗi một tế bào đều đang gào thét muốn được anh chạm vào.

“Ưm… Không muốn…” Vi Hiểu Lam nghiêng đầu thở hổn hển, tránh được cái hôn của Sở Dật.

Nghe thấy tiếng rên khe khẽ của cô, vật giấu dưới lớp khăn tắm thẳng tắp dựng đứng lên. Anh đưa tay kéo nốt tắm chắn cuối cùng vứt xuống sàn, sau đó ôm siết eo cô, tay trái thì bóp mạnh vào phần ngực đàn hồi. Cảm giác mềm mại dễ chịu truyền tới khiến ánh mắt của anh càng thêm hừng hực lửa.

Sở Dật đưa tay xuống giữa hai chân của Vi Hiểu Lam, vừa hôn và đảo đầu lưỡi quanh điểm nhỏ hồng hào trên ngực cô vừa khuấy đảo nơi thần bí nhất.

Vi Hiểu Lam rốt cuộc cũng thấy có gì đó không đúng, cô lo lắng muốn khép chân lại:

“A… Đừng, buông ra…”

Hai chân non mềm kẹp trúng cơ thể rắn chắc của Sở Dật, nơi nào đó không ngừng bị anh kích thích phát ra âm thanh đầy ái muội. Cô cảm giác cả người nóng bừng, từ giữa bụng lên đến ngực và trước mặt đều đỏ ửng.

Sở Dật đâm ngón tay vào trong cơ thể cô, cong ngón giữa phá phách khắp nơi. Vi Hiểu Lam co cả ngón chân lại, dị vật đột ngột tiến vào khiến cô hơi khó chịu, căng thẳng siết chặt lấy anh.

Bình Luận (Chưa bình luận)
* Tránh spam Icon nên chỉ có thể chọn 1 Icon cho mỗi lần bình luận.
Trả lời
Like Fanpage để ủng hộ và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.