“Để tôi đưa em về.”

Thấy chưa đủ ý, hắn liền nói thêm:

“Lúc nãy em không đi xe.”

Ý tứ rõ ràng, vì lúc nãy Hoắc Trì Viễn thấy cô đi taxi đến biết cô không đi xe liền tốt bụng muốn đưa cô về.

Bước chân của Tề Mẫn Mẫn thành công bị lời này của Hoắc Trì Viễn kéo lại, cô dừng bước nhìn hắn hồi lâu rồi mới đáp:

“Không cần đâu, bạn tôi đến đón.”

Quay đầu nhìn chiếc xe hơi ở đậu ở đằng xa, Tề Mẫn Mẫn cười rồi nói tiếp:

“Cậu ấy chờ lâu rồi, tôi phải đi đây.”

“Về cẩn thận nhé.”

Nói xong liền dứt khoát rời đi không thèm quay đầu lại, Hoắc Trì Viễn nhìn theo hướng mà cô vừa nhìn. Đằng xa có một người đàn ông ăn mặc trẻ trung đang tựa lưng vào xe, thấy Tề Mẫn Mẫn đi đến liền đứng thẳng người lên cười với cô.

Mí mắt hắn giật giật, nhìn một nam một nữ thân thiết cười đùa với nhau, người đàn ông kia còn duỗi tay cầm túi xách giúp cô, hắn không nhận ra thái độ lúc này của bản thân thật mắc cười, mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, sắc mặt âm u thâm trầm.

“Vừa ly hôn với tôi, em thâm mật với tên đàn ông khác rồi.”

“Tề Mẫn Mẫn, em đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt.”

Tề Mẫn Mẫn ngồi trên xe trai bất giác hắt xì một tiếng, cô xoa xoa mũi buồn bực nói:

“Vừa ly hôn chẳng lẽ bị cảm luôn?”

“Xui như vậy à?”

Người đàn ông bên cạnh bật cười thành tiếng, mở hộc xe lấy ra một chai nước lọc đưa qua cho cô rồi đáp:

“Có khi chồng cũ em nhắc đấy.”

Chỉ là một câu bông đùa của hắn vậy mà trúng phóc, quả thật là bị chồng cũ nhắc tới còn trong tâm trạng không ổn định.

Tề Mẫn Mẫn xua tay chẹp miệng lắc đầu, nào có chuyện đó cơ chứ, Hoắc Trì Viễn mắc mớ gì nhắc đến cô hắn lúc này hận không thể cách cô xa hơn ấy chứ, Hoắc Trì Viễn mà nhắc cô hẳn là đang mắng cô mới phải.

Nhìn người đàn ông đang cong môi cười một cách dịu dàng bên cạnh mình, Tề Mẫn Mẫn cảm thấy thế giới tươi đẹp của cô cuối cùng cũng quay trở lại rồi, uống một ngụm nước xong, cô quay sang hỏi:

“Lục Chính bây giờ chúng ta đi đâu?”

Người tên Lục Chính đánh tay lái, đáp lại:

“Đám người Tinh Trần nghe em ly hôn liền mở tiệc ăn mừng cho em đấy.”

Tề Mẫn Mẫn nghe vậy liền không nhịn được mà cong môi cười, quả nhiên là bạn cô phong cách cũng không giống ai, đổi lại là người khác khi nghe bạn ly hôn hẳn sẽ an ủi một số trường hợp chắc sẽ khuyên răn các kiểu, còn bạn cô thì… mở tiệc chúc mừng, bạn tốt thật đấy!

Càng nghĩ càng không nhịn được mà bật cười thành tiếng, thật nhẹ nhõm, cảm thấy bản thân bây giờ thật tốt, không bị gò bó, không sợ mất lòng ai, cũng không sợ người khác sẽ bàn luận về đời sống hôn nhân lạnh lẽo của mình nữa. Cửa kính được hạ xuống, Tề Mẫn Mẫn ghé đầu nhìn ra bên ngoài một chút, gió mát luồn vào khiến cho mái tóc dài của cô bay bay chẳng mấy chốc liền rối loạn cả lên.

Cô tự do rồi!

Hoắc Trì Viễn cho tới khi leo lên xe ngồi rồi vẫn cảm thấy không thoải mái, hắn cảm thấy bản thân vừa đánh mất một thứ gì đó rất quý giá, mày rậm nhíu chặt lại với nhau trong đầu xuất hiện hình bóng của một người phụ nữ.

Tề Mẫn Mẫn!

Hắn đánh mất Tề Mẫn Mẫn sao?

Lắc đầu chối bỏ sự thật, bất giác cười khổ, hắn bị điên mới nghĩ đến điều này. Trong 3 tháng trời hắn có bao nhiêu lạnh nhạt cùng hờ hững với cô, hắn trước sau như một hoàn toàn xem cô là một người phụ nữ từ trên trời rơi xuống cuối cùng bị bố mẹ mình bắt ép bản thân cưới vợ.

Hoắc Trì Viễn từ trước đến nay là một người lạnh lùng cấm dục, bản thân hắn không quan trọng chuyện tình cảm cho lắm kể cả hôn nhân, nhưng chuyện bị bắt ép lấy một người mà bản thân không hề hiểu rõ là một cái gì đó mà hắn không thể chấp nhận được, bởi vậy mà hắn xem cô như không khí thậm chí đôi lúc còn không hài lòng với người này.

Bất giác thở dài một hơi, Hoắc Trì Viễn cảm thấy bản thân bị điên rồi, hẳn là rối loạn sau khi ly hôn, cần tìm bác sĩ tâm lý gấp.

Nổ máy xe, Hoắc Trì Viễn khôi phục lại bộ dạng cao lãnh, lạnh lùng vốn có của mình chạy thẳng đến bệnh viện gặp bác sĩ tâm lý của mình để kiểm tra một lượt xem sao.

Có bệnh phải khám gấp!

Thân ảnh cao lớn, khuôn mặt điển trai lạnh lùng trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần âu đen bước vào bệnh viện, lúc ở trên xe Hoắc Trì Viễn đã liên lạc với bác sĩ của mình vì thế trực tiếp tìm đến phòng khám của người nọ.

Trên đường đi, bộ dạng khí soái ngời ngời của hắn thu hút không ít ánh mắt của phái nữ, người vừa đẹp lại còn khí chất như hắn đi đâu cũng có thể trở thành tiêu điểm cả, trên mặt hắn cũng không vì thế mà thay đổi từ đầu đến cuối lạnh nhạt vẫn cứ lạnh nhạt.

Lịch sự gõ cửa phòng ba tiếng, không chờ người bên trong trả lời Hoắc Trì Viễn đã vặn nắm cửa mở cửa bước vào. Vị bác sĩ tuấn tú bên trong không hề giật mình, dường như đang chờ đợi Hoặc Trì Viễn đến, vừa thấy mặt Hoắc Trì Viễn liền vui vẻ nói:

“Hoắc tổng, hôm nay sao lại có nhã hứng đến chỗ tôi khám vậy?”

Bình Luận (Chưa bình luận)
* Tránh spam Icon nên chỉ có thể chọn 1 Icon cho mỗi lần bình luận.
Trả lời
Like Fanpage để ủng hộ và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.