Bình thường Vi Hiểu Lam rất ngốc nghếch, nghĩ gì nói đó, cho nên Lưu Sa không hề nghi ngờ gì cô, mà Lưu Hâm vẫn luôn quan sát rất kỹ cơ thể cô để tìm ra chút manh mối.

May mắn phần trên của chiếc váy Vi Hiểu Lam đang mặc bó sát vào cổ cô và không để lộ xương quai xanh, nếu không lúc này sẽ để lộ những dấu hôn xanh tím, và Lưu Hâm chắc đã phát điên và báo cảnh sát chuyện cô bị xâm hại.

Vi Hiểu Lam không rõ tại sao mình lại rất ngoan ngoãn nghe lời người đàn ông lạ mặt kia, cô thấy quen thuộc, cảm giác giống như khi ở cạnh dì Lưu vậy. Trước kia hễ có người nào đó định chạm vào cô thì cô thấy sởn gai ốc và khó chịu, vào thời điểm vô tình bị tách khỏi Lưu Hâm và đi lạc cũng vậy. Cô bị người ta lôi kéo, việc ấy khiến cô sợ theo một cách khác lạ, cơ thể cô dường như cực độ bài xích sự đụng chạm từ người đó.

Vẻ mặt cô hơi ngơ ngẩn, còn xách rất nhiều thứ lỉnh kỉnh về khiến Lưu Sa không biết phải làm sao, bà thở dài:

“Lại đây với dì nào.”

Lưu Sa tiến lên kéo tay cô vào nhà, giúp cô kéo những thứ trên tay xuống rồi đặt sang một bên. Về phần con trai bà thì phải liên lạc cho phía cảnh sát báo tin bình an.

Việc Vi Hiểu Lam đột nhiên mất tích để lại trong lòng Lưu Hâm một nỗi ám ảnh khó diễn tả thành lời, và còn có một chút sợ hãi bất an.

Sau khi Vi Hiểu Lam về phòng nghỉ ngơi, Lưu Sa gọi con trai tới gần và hỏi:

“Con sao thế?”

“Mẹ, có phải Hiểu Lam bị người khác lừa gạt rồi không? Con sợ cô ấy bị người khác đụng chạm.”

Dù sao Hiểu Lam cũng rất xinh đẹp, hơn nữa dễ lừa, có rất nhiều tên cầm thú muốn động tay với cô. Ở chung nhiều năm, Lưu Hâm cũng từng nhiều lần cảm giác được sự “kích động” trong người, nhưng vì yêu thương cô nên hắn chưa từng vượt quá giới hạn, kiên nhẫn ở cạnh chăm sóc.

Lưu Sa im lặng một lát rồi lắc đầu nói:

“Không thể nào đâu, bình thường ai động vào con bé nó cũng né né tránh tránh mà.”

Không có ngoại lệ, ngay cả Lưu Hâm cũng không có đặc quyền đó. Hắn muốn thân thiết với cô một chút cũng phải nhìn xem biểu cảm của cô, nắm tay thì không sao, nhưng ôm là cô không thoải mái.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lưu Hâm thấy mẹ mình nói cũng đúng:

“Chắc con lo lắng quá mức rồi.”

Hai người họ không phải họ hàng ruột thịt của Vi Hiểu Lam mà nhận nuôi cô từ tu viện. Khi đó cha mẹ cô vừa qua đời, cô lại có vấn đề thần kinh nên họ hàng ruồng bỏ, không ai chịu thu nhận. Lưu Sa thường xuyên đến tu viện làm thiện nguyện, vô tình để ý cô, rồi xin phép đưa cô về chăm sóc.

Ban đầu bà thấy Vi Hiểu Lam rất đáng thương, sao hiền lành ngoan ngoãn mà phận hẩm hiu quá. Động lòng trắc ẩn, bà mang cô về, nói con trai phải chăm sóc cô như em gái, vậy mà hai năm qua đi thì Lưu Hâm lại động lòng với cô.

Lưu Sa nhìn ra được con trai vẫn để ý chuyện Vi Hiểu Lam mất tích, lên tiếng an ủi:

“Con đừng nghĩ nhiều quá, Hiểu Lam trở về an toàn là tốt rồi, sau này cẩn thận một chút nhé.”

“Vâng.” Lưu Hâm đáp, trong lòng tự trách bản thân.

Số lượng người trên phố vô cùng nhiều, Vi Hiểu Lam lại thích nhìn đông ngó tây, hôm qua hắn mới không cẩn thận lập tức làm mất dấu cô. Hắn thầm thề sẽ không bao giờ có lần sau nữa!

Sở Dật lái xe trở về biệt thự của mình, nhìn thấy quản gia ôm một xấp tài liệu và hình ảnh ra.

“Cậu về rồi, đây là những thông tin cơ bản về Vi Hiểu Lam mà tôi thu được, không nhiều lắm.”

“Không nhiều?”

Quản gia của anh trước kia làm việc trong cục tình báo của tổ chức, tuy rằng đã già nhưng cũng được mọi người ví như “già gân”, vậy mà chỉ tra được chút thông tin thôi sao?

Nhận tài liệu từ tay quản gia, Sở Dật vừa xem vừa nghe ông nói:

“Chỉ biết cô ấy tên Vi Hiểu Lam, hai mươi bốn tuổi, trước đây một khu liên hợp – tu viện ở Sam Tây đã cưu mang cô ấy.”

Sở Dật gật đầu, lật mở từng trang một, chân mày hơi nhíu lại theo mỗi dòng chữ. Thông tin của cô bị đứt đoạn và dừng lại ở thời điểm hai năm trước. Ngoại trừ tên, tuổi, nơi ở trước kia và bây giờ ra thì không còn gì khác. Anh đã hiểu vì sao quản gia nói thông tin về cô không nhiều.

Anh hỏi:

“Phía tu viện nói sao?”

Quản gia giải thích:

“Họ chỉ nhận người chứ lúc đó không lập hồ sơ của cô ấy.”

Vi Hiểu Lam à? Sở Dật hơi chau mày, sự trùng hợp này khiến anh thấy như ông trời đang trêu đùa anh. Vợ chưa cưới của anh trước kia là nhị tiểu thư của Vi gia – Vi Tuệ Văn! Chẳng lẽ cô gái này là con riêng ngoài giá thú của Vi Thiệu? Hay họ hàng gì đó? Thậm chí là chị hay em gái song sinh mà bị tách ra…

Hàng loạt câu hỏi, hàng loạt suy đoán bật lên trong đầu Sở Dật, anh bắt đầu hoài nghi về thân phận của Vi Hiểu Lam. Cảm giác cô rất giống Tuệ Văn, từ ánh mắt đầu mày đến cả khóe môi, nụ cười. Nếu không phải anh từng đến dự tang lễ của Tuệ Văn, cũng đã có giấy chứng tử đàng hoàng, có lẽ anh sẽ nghĩ người con gái tên Hiểu Lam vừa gặp chính là vợ trước của anh.

Sở Dật rũ mi mắt, thu tài liệu lại đưa cho quản gia rồi rút trong túi ra một bao thuốc. Quản gia hỏi:

“Cậu định hút thuốc trong nhà sao?”

“Tôi sẽ ra ngoài.”

Nói rồi anh xoay người, mở cửa bước thẳng tới khoảng sân trống trước biệt thự. Trong đêm tối, điếu thuốc cháy dở bốc lên làn khói mờ ảo lập lòe, đốm sáng yếu ớt không đủ soi rõ biểu cảm trên mặt anh.

Anh ra ngoài vì Tuệ Văn không thích anh hút thuốc trong phòng, sẽ ám mùi.

Bình Luận (Chưa bình luận)
* Tránh spam Icon nên chỉ có thể chọn 1 Icon cho mỗi lần bình luận.
Trả lời
Like Fanpage để ủng hộ và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.