Mẹ tôi dạy rằng:

Con gái không nên rượu chè, không nên lên bar pub.

Mẹ tôi cũng dạy rằng:

Con gái chớ nên về khuya, chớ nên đi một mình.

Vậy mà trong một đêm tôi phạm tất cả các điều mẹ dạy. Cá không ăn muối cá ươn, con mà cãi mẹ trăm đường có điều bất thường xảy đến không lường được!

Gần 12 giờ đêm, tôi say bí tỉ lảo đảo bước ra từ quán pub quen sau khi hạ knock-out tất thảy đám bạn. Con đường từ quán ra đầu ngõ như dài hơn, điện chập chờn khi còn khi tắt. Tôi thở dài, cúi xuống tháo đôi cao gót cầm trên tay, đất trời quay quay miệng lảm nhảm chửi ông chủ quán ki bo có cái đèn đường sửa sáng cho khách dễ đi cũng không sửa, làm dịch vụ như vậy là kém, như vậy là thất bại. Vừa dứt lời điện tắt, trong lòng tôi chộn rộn rồi ngồi gục xuống, ói ngay tại chỗ. Ói xong thấy dễ chịu hơn đôi chút, tôi mò ra được đến đầu ngõ, trời vẫn tối như mực, tôi bấm gọi Grab, ngồi nghỉ bên một tảng đá lớn cạnh gốc cây.

Trời mới sang thu, càng về khuya càng lạnh, sương càng dày. Tôi xoa xoa hai tay vào với nhau cho ấm thêm đôi chút, nhân tiện tự vuốt vuốt lồng ngực để vơi đi cảm giác chộn rộn. Đầu vẫn đau như búa bổ, tôi ngả thẳng người nằm lên tảng đá to. Lẽ thường là con gái cần nết na thuỳ mị, nhưng cái tầm đã say đến mức ngồi không vững thì cần gì liêm sỉ nữa. Tôi gục xuống, gần như thiếp đi trên tảng đá thì từ đâu nghe tiếng động lớn rầm rầm như trời long đất lở, rồi một tia sáng hắt ra từ phía xa xa chiếu thẳng về phía tôi. Tôi lảo đảo ngồi dậy, thiếu chút nữa là rớt khỏi tảng đá. Lấy tay dụi hai mắt, từ phía ánh sáng có bóng người to lớn tiến lại gần, cưỡi trên một con ngựa lớn đen tuyền.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Tiếng vó ngựa đều đặn nện trên mặt đất khô khốc, ngày một tiến lại gần và không có dấu hiệu dừng lại. Tôi khẽ rùng mình, lấy hai tay che trước ngực. Sao trong thành phố lại có người cưỡi ngựa? Chẳng phải luật an toàn giao thông đã cấm phương tiện thô sơ từ lâu lắm rồi à?

Nếu như là một người bình thường thì có lẽ tôi chỉ cần đứng lên đi ra chỗ khác là xong nhưng IQ của một người say rượu không cho phép tôi làm vậy. Hai mắt tôi gườm gườm, xoay xoay đôi cao gót đang cầm trong tay rồi chưa kịp đếm đến ba, tôi lao đến với 99% hơi men là 1% sức lực, dùng hết sức bình sinh ném đôi cao gót 10cm của mình vào bóng người đen cưỡi ngựa. Trước cả khi kịp định thần xem mình vừa làm gì, tôi chỉ nghe thấy “Hự” một tiếng rồi luồng sáng như đèn pha ô tô chói loà hắt lại, tôi ngã sóng soài xuống đất, hai mắt nhắm nghiền, miệng thì thào:

– Chú Grab, cháu ở đây…y…

***

Mặt trời đã lên cao nhưng sương sớm vẫn còn đọng trên tán lá. Mùi thơm của những bông hoa rừng cùng mùi gỗ lâu năm, mùi của những tán cây đẫm sương cùng lớp rêu xanh thật khiến cho bất cứ ai cảm thấy dễ chịu. Xa xa còn nghe thấy cả tiếng suối chảy róc rách, tiếng chim hót véo von và cả tiếng khụt khịt thô thiển? Tiếng khụt khịt ư? Tôi choàng mở mắt, chuyện quái gì đang…? Chưa kịp nghĩ hết đã thấy ngay phía bên phải một cái sừng cỡ bự đang lao về phía mình. Không cần hỏi lí do, không cần suy nghĩ thêm một giây nào nữa, tôi phát điên, kịp gào lên một tiếng rồi đứng phắt dậy chạy như vận động viên Olympic.

– Cứu! Cứu người! Ai cứu tôi với!

Chẳng cần ngoái lại phía sau cũng biết có một con vật cực to đang đuổi theo mình. Mà khoan, đây là đâu? Đây là rừng ư? Rõ ràng tôi đang uống cocktail giữa thủ đô cơ mà sao tỉnh dậy lại ở trong rừng với một con vật hoang dã đuổi theo thế này?

Không có câu trả lời nào hợp lí cho việc này cả nhưng thực sự tôi đang bị bám đuổi sát sao bởi một con dã thú.

Chỉ chưa đầy năm phút sau khi chạy bứt tốc, lực chạy giữa tôi – một cô gái văn phòng 8 tiếng ngồi máy tính và 2 tiếng xem Tiktok một ngày không thể nào so với một con vật quanh năm tham gia giải đua cấp rừng được. Tôi đuối sức rồi dần dần chậm lại, cuối cùng con vật đã ở ngay phía sau – con tê giác một sừng trắng bạch, dễ phải nặng đến cả trăm cân. Không còn nhiều thời gian nữa để con tê giác kia tóm được tôi. Tôi ban đầu còn nhanh nhẹn nhưng chậm dần, chậm dần, có đôi lúc cảm nhận được chiếc sừng kia đã chạm vào lưng mình. Tôi thút thít, vừa chạy trong hoảng loạn lừa khóc. Nhưng không được, có ra đi cũng phải chọn ra đi cho anh dũng.

Vậy là trước giây phút kiệt đi vì mệt mỏi, tôi đột ngột đứng lại, quay lại nhìn con tê giác phía sau rồi nhắm mắt, dang tay:

– Tới đi nào!

“Phụp”

Một tiếng động bất ngờ vang lên. Tôi vẫn đứng im, toàn thân vẫn chưa kịp cảm nhận nỗi đau thể xác. Chỉ thấy cơ hồ có một cái gì đó với tốc độ cực nhanh vừa sượt qua tóc mình. Thêm 10 giây nữa vẫn không thấy gì, tôi chầm chậm mở mắt thấy con tê giác đang quay đuôi bỏ chạy. Trên thân cây ngay phía sau lưng tôi là một mũi tên như trong phim kiếm hiệp. Chưa kịp thở phào thì đã nghe thấy tiếng kim loại chói tai, bất giác cảm thấy trên cổ mình có một vật nhọn đang kề vào. Tôi mon men sờ lên phía trên cổ, quả thật là một vật nhọn, mảnh và dài, có vẻ như là một thanh kiếm. Khẽ quay đầu, phía sau là một người đàn ông không không nhìn rõ mặt do ngược sáng mặt trời. Chỉ cơ hồ có một bóng hình cao lớn, cưỡi trên con ngựa đen tuyền. Nhưng mà ơ khoan đã… Có phải…?

TÔI – ĐANG – BỊ – KỀ – KIẾM – VÀO – CỔ?

7 chữ đấy cứ to dần, to dần rồi hoàn toàn chiếm lấy toàn bộ đại não. Tôi choáng váng lòng thấy cuộn lên như một cơn đại hồng thuỷ. Những ly cocktail, shooter tối qua lại dội ngược lại đẩy vị chua từ dạ dày lên tới tận họng.

Tôi “Huệ..ê….” một tiếng, ói ra tất cả rồi trực tiếp ngất đi lần thứ hai.Số phận này đành phó mặc cho trời. Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ vẫn phong lưu.

***

Tôi bắt đầu phỏng đoán người “cứu” mình rốt cục trông như thế nào? Với bờ vai đấy, dáng người đấy, dù không thấy rõ hoàn toàn nhưng dễ cũng phải cao gần một mét tám. Khuôn mặt? Điểm này thật sự là khó khăn rồi đây. Nhưng quan trọng gì, với nhiều năm kinh nghiệm trong sự nghiệp “tia trai” thì khó lòng mà không rắn rỏi nam tính được. Tôi khẽ “ừm” một tiếng, khịt mũi, trở người qua tư thế khác. Nhưng mà sao lại cưỡi ngựa nhỉ? Hình như gần đây nhà nước có huấn luyện kỵ binh. Chẳng hạn như anh Cảnh Sát Cơ Động cưỡi ngựa cầm AK bắn nhau pằng pằng như mấy clip tuyên truyền trên TikTok?

Tôi tự cho là phải nhưng chợt nhận ra làm gì có cảnh sát nào cầm kiếm kề cổ dân chứ? Haha, giấc mơ này hoang đường thật. Tôi vươn vai, mấy kiểu thể lại “mộng xuân” như thế này lần sau vẫn cứ nên uống ít rượu một chút thì tốt hơn. Chắc chắn là mình uống quá nhiều rồi nên mới sinh ra mấy giấc mơ kỳ quái đấy. Thôi đến lúc rồi, dậy đi làm nào!

Tôi toan ngồi dậy, chợt cảm thấy có điều gì sai sai. Đâu rồi sự êm ái của chiếc đệm dày 9 cm? Cũng không hề cảm nhận được chiếc gối lông vũ mà tôi đặc biệt đặt mua? Rồi xong, không ngửi thấy mùi hoa ly trưng phòng như thường lệ luôn. Xung quanh chỉ một mùi đất đặc quánh, phía bên dưới tôi nằm cũng cứng như gỗ đến mức ê ẩm hết cả mình mẩy. Tôi hé một mắt nhìn, suýt chút nữa thì ngất lần hai. Một túp lều? Tôi đang ở trong một túp lều với hoạ tiết kỳ lạ, xung quanh tiếng dậm chân đều đều theo nhịp một hai như quân đội, xen kẽ tiếng động chát chúa của kim loại va vào nhau. Có lẽ nào…?

Tôi hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi ra cửa, vén màn mở lều ra. Một quang cảnh hoành tráng mà chưa một phim cổ trang nào có thể diễn tả được đập vào mắt tôi. Dễ phải có đến cả trăm cả ngàn túp lều san sát nhau trải dài ngút tầm mắt đến tận chân núi phía xa. Ngựa từng đàn từng đàn đầy đủ yên cương thảnh thơi gặm cỏ. Còn chưa kịp định thần thì một đội binh lính đao gươm võ bị đầy đủ, đầu đội mũ chỏm bằng, bốn bên hình vuông rần rần tiến lại. Tôi nhìn họ một lượt từ đầu tới chân rồi từ chân lên đầu. Trông chẳng có vẻ gì là chúng tôi đến cùng một nền văn minh hay chí ít là cùng một thời đại.

Tim tôi đánh “TÙNG” một tiếng thật mạnh rồi đập liên hồi dồn dập đến không thở được. Thôi xong con ong, tôi đi đời rồi. Sherlock Holmes từng nói: “Khi bạn đã loại bỏ những điều không thể thì điều cuối cùng, dù khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật”. Câu trả lời hợp lý nhất cho toàn bộ những chuyện đã xảy ra từ tối qua đến giờ chỉ có thể là TÔI – BỊ – BẮT – CÓC!

Đích thị là tôi đã bị bắt cóc bởi một bộ tộc nào đó. Có thể họ bắt lấy nội tạng, có thể là vật hiến tế hoặc dễ mến đáng yêu như tôi – tôi co rúm người lại – không phải là bị bắt làm vợ cho chúng chứ?

Đắm chìm trong luồng suy nghĩ mơ hồ mà tôi không hề hay biết nhóm lính kia đã tách ra, hai người tiến sát lại gần, mỗi người một tay kéo tôi đi.

– Ơ anh làm gì đấy? Anh… kéo tôi đi đâu? – Tôi bủn rủn hỏi người đàn ông đang kéo mình xềnh xệch trên đất.

Anh ta rướn mày, có vẻ không hiểu gì. Tôi lại lắp bắp:

– Đại ca… Vị huynh đài…chúng ta đang đi đâu vậy?

– Gặp Đô Chỉ Huy Sứ!

Hai tên lính kéo tôi vào một trong những lều to nhất. Vừa tới nơi mỗi người một bên không thương tình đạp một cú đau điếng cho tôi quỳ rạp xuống đất với tư thế của một con rùa.

Phía bên trên, một người đàn ông cỡ hai lăm, ba mươi tuổi đang ngồi uống trà, nét mặt đăm chiêu. Xem chừng đây chính là Chỉ Huy Sứ mà tôi cần gặp.

– Ngươi từ đâu tới?

Tôi nhìn quanh nhìn quẩn, cả lều chỉ còn mỗi tôi và người đó. Hai tên lính đã rút đi từ lúc nào, hẳn là câu hỏi dành cho mình rồi. Tôi lồm cồm đứng dậy, miệng không thôi xuýt xoa chỗ vừa bị đạp. Đứng đường hoàng xong xuôi, ngẩng cao đầu, tôi chắp tay sau lưng, thong dong tiến lại gần, không thèm đáp lời mà lại nhìn một lượt từ đầu đến chân Chỉ Huy Sứ kia. Dáng người cao to hơn hẳn đám lính, có thể xem như hạc trong bầy gà. Một thân giáp sắt oai vệ, mặt vuông chữ điền, nước da bánh mật. Giữa khuôn mặt có một vết sẹo mờ trên má trái. Chỉ cần nhìn lướt qua cũng thấy đủ ba chữ “con nhà võ” toát ra từ phong thái đến dung mạo. Tôi không cảm thán được mà thốt ra một câu: “Đẹp trai phết!”

Người kia buông bút, chau mày nhìn tôi, hỏi lại:

– Ngươi từ đâu đến?

“Hà Nội, Việt Nam” – Tôi dõng dạc, phủi lớp bụi bẩn trên bộ đồ đang mặc. Gì thì gì nhắc đến tên tổ quốc vẫn hiên ngang đường hoàng.

– Việt Nam là nơi nào?

– Ngươi đùa đấy à, Việt Nam Chính là quốc gia nằm ở cực Đông của bán đảo Đông Dương, khai sinh năm 1945 khi Hồ Chủ Tịch đọc tuyên ngôn độc lập.

Tôi càng nói càng nhỏ vì cuối cùng đã cảm nhận được điều gì sai sai.

Mất 20 giây đầu óc trống rỗng cuối cùng những nơron thần kinh của một sinh viên tốt nghiệp loại ưu trường Ngoại Thương của tôi mới bắt đầu chịu hoạt động. Tôi ngây ngốc khi hàng loạt dữ kiện thoát khỏi men say, đổ về cùng một lúc.

Lều trại.

Ngựa.

Binh lính.

Người nói cùng ngôn ngữ nhưng không biết Việt Nam là nơi nào.

Trang phục kỳ lạ.

Kiếm.

Không khí trong lành không bụi mịn.

Tôi ngồi thụp xuống, mạnh và bất ngờ hơn cả lúc bị đạp. Hai mắt mờ đi, xung quanh chỉ còn nhìn thấy hoạ tiết chim hạc viền quanh trại. Người ngồi phía trên như biết như không, cười khẽ để lộ hàm răng nhuộm đen nhánh, từ từ vươn tay ra lấy một miếng trầu têm cánh phượng. Tôi chết trân, không kìm được mà oà ra nức nở:

– Trời ơi răng đen…en… Trời…ơi… huhu. Ai trả tôi về nhà. Tại sao tôi lại xuyên không thế này?!

Bình Luận (Chưa bình luận)
* Tránh spam Icon nên chỉ có thể chọn 1 Icon cho mỗi lần bình luận.
Trả lời
Like Fanpage để ủng hộ và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.